Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

THẦY!


Những ngày nầy, danh xưng Thầy được dùng với mật số dầy đặc khắp mọi nơi
Thầy vẫn đi về lặng lẻ, Thầy vẫn có mặt ở mọi nơi và đặc biệt, trong một góc nhỏ nào đó, từ trong sâu thẩm của những trái tim nặng lòng tình nghĩa, người thầy nói chung vẫn là những dấu lặng gợi nhớ bao nổi niềm…


Bài học nằm lòng như than lữa thầy ơi
Chúng con đã thuộc đâu mà tóc thầy bạc hết
Nếu biết thời gian và cuộc đời là khe khắc
Chắc vỡ học trò không nở trắng từng trang
Nếu biết bạn bè giờ đứa đầu non cuối bể
Biết tìm đâu cái thời trong trẻo ấy
Để ôm ghì ánh mắt mà hôn…

Còn tiếp

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Internet Việt Nam


Net thì lúc cần không lên được… Xứ sở nầy vậy đó!- Một anh bạn ở Tà Niên – Tắc Cậu nhận xét rất vô tư… không có gì phiền toái…. Vượt một chặng dài hơn 300km, đến với xứ sở của những chiếc vỏ lải, những câu vọng cổ đưa tình, trao tình hay nói lên tình gì không biết? Chỉ biết, chỗ nào cũng nghe, chỗ nào cũng gặp. Sông Cái Lớn, sông Cái Bé xuôi về Chắc Cà Đao rồi chảy qua sông Trèm Trẹm…
Nơi đây, chính là chỗ Nguyễn Trung Trực khởi binh, chỗ dân làng Tà Niên dệt chiếc chiếu hoành tráng lót đường cho Cụ Nguyễn bước lên pháp trường. Con rạch Cái Thia chảy về Tắc Cậu, lời trong một bài vọng cổ cũng chính là chỗ nầy…
Mấy Anh bạn ở Rạch Sỏi nhiệt tình quá. Có việc nhờ cậy, các anh lao vô liền, đưa đường, dẫn lối, tư vấn, thiết kế toàn bộ chương trình cho chuyến đi…Hòa Trân, người bạn cũ vẫn cái hài và vẻ iêu đời của năm nào, sự nhiệt tình lúc nào cũng toát ra dù là việc riêng hay chung… L.T.Tấn, dân Tà Niên chính hiệu chỗ nào cũng biết, sành điệu hết chỗ nói …Mình lại nợ các bạn nữa rồi!
Nợ dòng sông, nợ một câu hát đưa tình…

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010




閣 中 帝 子 今 何 在?
檻 外 長 江 空 自 流



Các trung đế tử kim hà tại?
Hạm ngoại trường giang không tự lưu.



Vua con đâu không thấy! Chỉ thấy lên xuống 9 bậc thềm nhà oãi quá…
Trên trời mây trắng vẫn bay. Ngoài kia, dòng đời vẫn xoay…Tiếc cho Vương Bột 29 xuân xanh, hết một đời người nhưng chưa qua được một kiếp người…