Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

NHỮNG VIỆC SẼ LÀM- PHẢI LÀM VÀ NÊN LÀM


Con chim cút cu trong chiếc đồng hồ cổ vẫn kêu cần mẩn suốt ngày. Ngọn nến khi cháy đã làm vơi đi hình thể của mình, như quỹ thời gian của một đời người càng ngày càng ngắn lại…! Vậy đó! Một năm nữa sắp đi qua… Một năm, người ta làm được những gì? Nhiều lắm … Việc nhà, việc đời, việc cơ quan…Nghiệm lại mới thấy trong cái gọi là “lao động xã hội” mà con người thực hiện suốt năm, “việc sẽ làm” và “việc phải làm” chiếm một phần rất lớn. “Việc nên làm” cũng là việc, nhưng dù có quan tâm đi chăng nữa, nó vẫn được tiến hành rất ít. Nên làm thì làm cũng được, chưa làm cũng được. Cái nầy còn phụ thuộc vào thiện tâm, vào các điều kiện khác… Chưa làm được cũng không ai “ cà răng, móc mắt” mà phải sợ…
Rất tiếc, cuộc sống nầy, việc “ nên làm” thì khá nhiều, nhưng cơ chế thực hiện thì còn bỏ trống…

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM CỦA NĂM TRƯỚC


Còn không bao nhiêu ngày nữa là TẾT LẠI ĐẾN. Một tiếng” TẾT “khô khan mang vần trắc lạnh lùng và vô cảm. Tại sao người xưa không dùng một khái niệm nào khác với sắc thái biểu cảm nồng nàn hơn để nói về ngày TẾT?
TẾT là cơ hội vàng của những con người cơ hội, đây là dịp để người ta mua bán: mua và bán cả những giá trị cao nhất mà người xưa đã góp công gìn giữ: nhân phẩm, lòng tự trọng, sự thay trắng đổi đen, địa vị xã hội, chỗ đứng, chỗ ngồi….Có thể nói đây là dịp để cho những con người có chút mai mắn làm ‘’luật’’ với chính nơi ban cho sự mai mắn đó….Những khuôn mặt tích đầy mỡ với nụ cười đắc chí và dáng vẻ tất bật, xum xuê… mang xách đi về …
TẾT không phải là niềm mong đợi của những con người bất hạnh và nghèo khó. TẾT đến, bao nỗi lo toan, bao nhiêu việc phải làm mà khả năng thì có hạn. Những đêm dài thức trắng, những tiếng thở dài, bao nhiêu ánh mắt ngây dại đăm chiêu suy nghĩ để tất cả đều cùng một suy nghĩ giống nhau “ những ngày tết hãy qua mau cho rồi”… Họ không mong chờ ngày TẾT?
Hình ảnh một người mẹ trẻ, tay nắm lấy 2 đứa con nhỏ trong dáng vẻ tiều tụy, đứng thật lâu trước một quầy hàng sau khi đã làm hết các phép toán trong đầu vào một buổi chiều 30 tết. Thật đau quá khi người mẹ vụt tỉnh và hối thúc các con đi nhanh ra khỏi chợ. Những ánh mắt trẻ thơ ngoái đầu nhìn theo trong sự tiếc nuối khi chân thì vẫnkhông muốn bước theo mẹ, chúng bị lôi “xềnh xệch”…Chúng nó thơ ngây quá, tội nghiệp quá. Thật bất công khi cũng bằng với lứa tuổi ấy, có những đứa trẻ được Ba mẹ dỗ dành, nài ép, cung phụng đến mức lố bịch không chịu nổi.
Đồng hồ đo thời gian đã bắt đầu tính ngược. Một chút lắng lòng. Mong sao, tết nầy sẽ bớt đi những con người không có tết. Những tiếng võng kẻo cà kẻo kẹt sẽ không kêu mãi suốt đêm trong những căn nhà hiu quạnh, những đóm lữa đỏ rực của thuốc lá, những âm thanh biếng lười uễ oãi do trở mình thao thức bởi vì nghèo…
Cầu mong những bữa tiệc thừa mứa sẽ ít đi, rượu sẽ bớt đổ đi một cách hoang phí,... ,... Chỉ mong- chỉ mong ( Mong gì cũng không biết) Mong con người nên nhìn nhau bằng ánh mắt thân thiện hơn:
Người ta nhận nhau qua từng ánh mắt
Hờn giận nhau cũng qua từng ánh mắt
Mắt trao cho nhau niềm tin nhắn gởi,
Nối những chiếc cầu gãy nhịp yêu thương….