Thứ Tư, 29 tháng 9, 2010

CHÀO NET


Thế là hơn 3 tháng gác lại mọi thứ để lo cho cái “ rúc ra, rúc vào” của cả nhà… Nửa đêm thức giấc, đi vòng vòng… mình bái phục mình thiệt… Dù sao vẫn làm được một cái gì đó để lại…
Sáng nay, đi tìm một nghệ nhân khắc đá. Mai mắn thiệt, gặp vàng ròng; Anh nầy là một nghệ sĩ tài ba, nhưng bất cần đời. Có lẻ mình khen vì Anh ta biết rõ tác phẩm “ Tiếc thương” của Nhiếp ảnh gia Nguyễn Ngọc Hạnh trước 75. Như mèo Doremon gặp phải bánh rán… ngồi suốt buổi chiều với Anh, khám phá nhiều điều… Ra về với những ý nghĩ” Thì ra những cái đầu lớn chỗ nào cũng có, bên lề đường, ở một góc khuất chớ đâu cần trong những căn nhà uy nghi…
Tìm lại được “ cố tri sau một thời gian dài thất lạc….34 năm rồi mới gặp được nàng… ôi chu choa….Tôi sẽ nhờ Anh bạn nầy khắc nàng vào tấm đá Ruby đen đang tính không biết dùng vào cái gì đây…