Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

tin buồn.

ba tôi: Nguyễn Tấn Phúc đã qua đời cách đây ít phút. Thay mặt ba tôi, tôi xin cám ơn vì sự giao lưu và tình bè bạn của tất cả bạn bè của ba tôi trên blog từ trước đến nay. Tôi xin viết những dòng cuối cùng cho log của Nguyễn Tấn Phúc.

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Lời ca buồn qua cầu Rạch Miễu


 

Cái giao tình đã đưa Anh-em mình đến với nhau…  6h sáng, thân già 78 tuổi lặn lội chân  đất đi thăm em ….Xin phép huynh cho đệ được in bài nầy với tấm lòng trân trọng

Cao Thoại Châu
Lời ca buồn qua cầu Rạch Miễu

* Gửi Nguyễn Tấn Phúc


Bạn và ta ở hai bên Rạch Miễu
Về địa lý thì quá cách xa nhau
Muốn thăm nhau phải lụy cây cầu
Nhưng bầu trời không phân ranh giới

Xe qua cầu bỗng nhiên ta tự hỏi
Trời vì sao cũng có khi buồn
Đất vì sao như một người câm điếc
Dưới chân cầu sóng nhỏ gợn từng cơn

Và quả thật ta không hiểu được
Bí mật nào lớn nhất nhân sinh
Loay hoay mãi khiến lòng ta buồn bực
Xe qua cầu sắt đá cũng rung rinh

Cầu rung rinh nhưng vẫn đưa ta tới
Nhà bạn bây giờ khác hẳn ngày xưa
Thềm cao vút trông như dinh thự
Mái ngói nhô cao chạm lá cây dừa

Bạn nằm đó thâm trầm mà tỉnh táo
An nhiên như biết trước chuyện này
Sau trang đầu nhìn ra trang cuối
Cuốn sách hồng nắm gọn trong tay

Bạn biết mỗi người mang số phận
Của riêng mình nặng nhẹ cũng tùy thôi
Bí ẩn ấy làm sao giải được
Khi đã mang số kiếp con người

Chia tay nhau ta về lại xứ
Xe qua cầu nghe khó khăn hơn
Có phải ta mang đi của bạn
Lời ai ca những nốt mỏng manh buồn
3-5-2012

* Gửi Nguyễn Tấn Phúc


Bạn và ta ở hai bên Rạch Miễu
Về địa lý thì quá cách xa nhau
Muốn thăm nhau phải lụy cây cầu
Nhưng bầu trời không phân ranh giới

Xe qua cầu bỗng nhiên ta tự hỏi
Trời vì sao cũng có khi buồn
Đất vì sao như một người câm điếc
Dưới chân cầu sóng nhỏ gợn từng cơn

Và quả thật ta không hiểu được
Bí mật nào lớn nhất nhân sinh
Loay hoay mãi khiến lòng ta buồn bực
Xe qua cầu sắt đá cũng rung rinh

Cầu rung rinh nhưng vẫn đưa ta tới
Nhà bạn bây giờ khác hẳn ngày xưa
Thềm cao vút trông như dinh thự
Mái ngói nhô cao chạm lá cây dừa

Bạn nằm đó thâm trầm mà tỉnh táo
An nhiên như biết trước chuyện này
Sau trang đầu nhìn ra trang cuối
Cuốn sách hồng nắm gọn trong tay

Bạn biết mỗi người mang số phận
Của riêng mình nặng nhẹ cũng tùy thôi
Bí ẩn ấy làm sao giải được
Khi đã mang số kiếp con người

Chia tay nhau ta về lại xứ
Xe qua cầu nghe khó khăn hơn
Có phải ta mang đi của bạn
Lời ai ca những nốt mỏng manh buồn
3-5-2012


Đàn bên giường bệnh


 Xin phép Vương huynh cho đệ được in bài nầy

 

 

Thứ năm, ngày 03 tháng năm năm 2012

Đàn bên giường bệnh.


Ta bước vào cổng nhà bạn với một lời nguyện cầu. Bởi vì bên trong căn phòng kia nơi bạn đang nằm đau đớn – khắc khoải thì chỉ còn lời nguyện cầu là còn có ý nghĩa mà thôi. Ta đã quá quen với giây phút “cận tử nghiệp” của nhiều người, kể cả những người thân yêu nhất. Đó là giây phút mà không ai có thể trốn tránh được, dù cho ẩn nấp nơi thành lũy huy hoàng – nhà cao cửa rộng hay nơi nếp tranh thảo dã. Dù cho ai có hóa trang dưới lớp áo lụa xa hoa hay áo vãi cơ hàn, dù cho suốt trong cuộc đời ai đó đam mê vật này của kia hay quay lưng với tiền tài danh vọng, dù cho dấu đi thân phận như kẻ kia ôm chiếc nóp thượng kinh thăm kẻ chợ hay ngạo nghễ ta đây trí dũng song toàn, thì cũng đến giây phút đối diện với đôi bờ sanh tử, đến lúc nhận ra chân tướng một-cõi-đi-về. Biết là vậy nhưng ta không khỏi nao lòng… không khỏi cầu xin một điều huyền diệu!
Trong phòng bạn chiếc laptop đã nhiều tuần không còn kết nối với cõi nhân sinh chộn rộn, lớp bụi mờ đã bắt đầu phủ lên những phím đen vô cảm, bài viết cuối cùng cho cái blog bạn đã chủ động viết rồi! (và ta cũng đọc đi đọc lại nhiều lần rồi!) Có còn gì tiếc nuối! Trong phòng giờ đây chỉ có ta với bạn và với cây đàn. Một vài đối thoại rời rạc, mệt nhọc chỉ làm thêm âm u một không gian vốn đã âm u. Mà đối thoại làm gì nữa!? Ta với bạn chẳng đã có trăm lần luận thế sự nhân tình, binh pháp tàng hung trung - miệng lưỡi đã thành đao kiếm, ngang dọc đã từng, tốn bao nhiêu chén trà chén rượu trong bao nhiêu buổi chiều buổi sáng, mà có thay đổi gì đâu cái cuộc đời lăn theo bánh xe lịch sử. Bao nhiêu lý này thuyết kia giờ đây mà lại nói với nhau thì chẳng đáng nực cười sao(!) Thế nên ta và bạn đã im lặng hồi lâu bên nhau, chiêm ngưỡng cái vận hành không ngừng nghỉ – không có lúc kết thúc, bởi kết thúc nào cũng là lúc bắt đầu - vô cùng vĩ đại và cũng vô cùng vi tế của cõi phù sinh.
Cái mà ta không nói được thì ta có thể nói được bằng tiếng đàn. Ta đàn cho bạn nghe. Bạn đã mệt nhiều rồi thế nhưng vẫn còn phân biệt được đây là Diễm Xưa và kia là khúc Thu Sầu. Mắt bạn sáng lên. Đúng vậy, người ta nói rằng âm nhạc có thể làm cho ta sống lại những ngày nắng đẹp, những phút bên hoa. Lúc đầu ta cố hết sức để không chơi những khúc thương đau, nhưng mà rồi nỗi niềm cũng dẫn ta đến buồn Phôi Pha:

Thôi về đi, đường trần đâu có gì 
…. 
Ôi phù du, từng tuổi xuân đã già.
Một ngày kia đến bờ. 
Đời người như gió qua. 

Lòng ta đau nức nở một lời cầu nguyện!


Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

LỘNG GIẢ THÀNH CHÂN




Đang có ý định tìm thợ cẩn ốc xà cừ làm 2 câu đối trên tấm gỗ.Tìm hoài, không biết để câu nào vào cho thích hợp… chọn 2 câu của Nguyễn Thiếp

Toán lai thế sự kim năng ngữ

.

Thuyết đáo nhân tình kiếm dục minh

..

hoặc 2 câu trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch


Sự liễu phất y khứ,

Thâm tàng thân dữ danh.

Thấy không ổn… còn nhớ 2 câu nầy thì cái “ ..sân- si” của mình còn lớn quá.. . Bổng dưng, có Anh bạn mách cho 2 câu:

假,
.


GIẢ TÁC CHÂN THỜI, CHÂN DIỆC GIẢ;
VÔ VI HỮU XỨ, HỮU HOÀN VÔ .


Nghĩa:

Giả nghĩ thành chân, chân cũng giả,
Trong không có có, có lại không


Wau…! Phải nhờ Vương huynh xuống núi thôi…

Chữ Hán mà chỉ biết cái nghĩa đen bình thường cũng như ăn khoai lang… Sau khi lột hết lớp võ, là đến khoai! Là ăn ngon lành! Không! Tôi muốn biết, sau cái củ khoai đã lột võ để ăn được liền ấy là cái gì gì nữa??? Một tư tưởng, một hệ thống triết học, một quan niệm …! Biết là nó đấy, nhưng cụ thể như thế nào thì Vương huynh phải cho tiểu đệ biết thôi…

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

ĐỒ CỔ HAY ĐỒ CŨ






Một con hàng mới săn được về. Đã quá! Nó là Cửu long tranh châu, biểu hiện cho sự sung túc ...Không phải rồi, đây là bức Rồng chầu, biểu hiện cho uy quyền… quyền lực

LẠC XUỐNG ÂM PHỦ




Đêm qua nằm mơ, thấy bị rơi vào một khoảng không mịt mùng. Đang chới với không biết sẽ ra sao, bổng dưng có cảm giác như bị ai nâng đỡ, chặn lại... Mừng hú vía, chưa kịp nói lời cảm ơn thì bị hai gả mình người, mặt ngựa nạt
- Từ nguồn nào tới?
- Dạ! ... Dạ nguồn là sao à?
- Ngưồn là mi đi xuống đây từ nhà riêng ? trạm xá xã. ? Trung tâm y tế huyện? Bệnh viện tỉnh ? bệnh viện khu vực ? hay Trung ương ?
- Dạ, em xuất hành từ nhà riêng.
- Hừm! Nhà riêng mà không mang theo đồ đạc gì hết vậy ! Có Giấy giới thiệu không ?
Tên mặt ngựa thứ hai nói nhỏ :- Làm gì có giấy tờ ! Qua cầu Nại Hà thì những thứ đó đâu còn...nữa.. !
- Ừ...ừ quên mất, tại thói quen như hồi còn trên dương thế... xin lỗi....xin lỗi..
- Thế ! mi thuộc thành phần nào ?
- Dạ ??? hỏng hiểu
- Vậy mà cũng không biết... dân hay cán bộ Nhà nước
- Dạ ! trên giấy tờ, tôi ăn lương của nhà nước
- Lộn xộn quá ! khi thì xưng em, khi thì xưng tôi (Khoản nầy, lát nữa tôi tính sổ với anh sau...)
- Thế, ngoài giấy tờ thì anh ăn ở đâu ?
- Dạ... dạ, khoảng nầy.... khó nói ...
- Hứ ! gì mà khó, nói ngay...
- Dạ, em ăn từ nhiều nguồn
- Vậy sao ? nói cho rõ nghe coi..
- Lương nhà nước đâu có đủ sống, thành ra em phải bươi chảy bằng nhiều nghề... nghề nào có thu nhập chính đáng là em làm...
- Cũng được...ừ...ừ
Thấy gương mặt ngựa của hai gả kia tỏ ra thông cảm và giọng quát nạt có vẻ êm dịu hơn, tui bèn thắc mắc:
- Dạ, hai xếp điều tra lý lịch quá kỹ như vậy để làm chi..?
- Hỏi gì mậy! Tra cẩn thận để xếp chỗ ăn- ở cho mầy chứ gì...
- ??? Ủa! Nhận chỗ ở cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh xuất thân nữa à ?
- Vậy chứ sao! Nè! Nhìn kia.... Chỗ dãy nhà lá ọp ẹp đó là dành cho đám thứ dân “ trớt quớt”.. Còn chỗ dãy nhà cấp bốn có cửa màu xanh đó là dành cho cán bộ “phàm phàm”... Còn cái dãy lầu 3 tầng màu tím đó là dành cho các đại gia thuộc hàng VIP
- Bi giờ, mầy sẽ được xếp vào dãy nhà cấp 4 đó...Thôi đi nhanh để tới đó còn kịp làm thủ tục.
- Không! Tui không đi...
- Há ! thằng nầy ngon a! Tại sao không đi...
- Đối với tôi, hễ đến những chỗ nghỉ mới như thế nầy, thông thường thì có người ra đón. Ở những khu nghỉ dưỡng thì hay có xe điện đưa vào đến tận cửa thang máy... Tự đi như thế nầy, tui không quen...
Hai tên mặt ngựa lui ra xì xầm một lát rồi quay vào với bộ mặt tươi như tép mới đổ nò...
- Dạ! Xin lỗi, chúng tôi nhầm lẩn, đại gia phải ở khu vực VIP mới phải... Xin mời! Dạ để chúng em cho xe diện ra đón....
Hú vía! Mai quá,Thật ra mình chỉ là anh giáo quèn không có chức vụ gì hết. Nếu không nhạy bén “ xử lý tình huống” thì chắc phải ở bên trong dãy nhà lá tồi tàn kia rồi..
Cho hay, ở đâu cũng vậy... chỉ dân đen con đỏ là khổ và thiệt thòi nhiều nhất.




Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

TỬNG TỬNG GẶP NHAU

Anh bạn già của tôi có nhiều chuyện để nói. Nhiều người, đôi lần tiếp xúc với Anh, gặp phải tính quên quên/nhớ nhớ của bạn hay than phiền anh hơi bị “tửng”. Mà thật vậy, chuyện cấu tạo của cái máy tính, dù hỏng hóc một chi tiết rất nhỏ Anh vẫn luôn nhớ và tìm ra nguyên nhân rất nhanh, còn chuyện xã hội thì chịu. Anh biết hết đấy chứ! Có điều, biết làm gì cho nặng đầu…cho tràn bộ nhớ bởi cái đầu bé nhỏ luôn bị tra tấn bởi nhiều nguồn… Cứ đành giả bộ ngu ngơ … “tửng tửng” cho qua chuyện…Gần đây, Anh nói với tôi ” Trao cho người ta một đóa hoa hồng (dù đó là một nụ hồng chỉ còn một cánh- như tôi thường dùng ) vẫn tốt hơn bao nhiêu ngàn lần là làm cho người ta rơi một giọt máu”
Ái cha! Cái ý tưởng nầy nặng đầu đây?... Anh không chịu chấp nhận một sự ngượng ép nào cả. Tôn trọng sự thật. Thậm chí, có lúc tưởng như Anh quá máy móc, quá “sách vở” và cứ thế ung dung mà tiến… Gặp phải cái “ lắc léo” trong cuộc đời, Anh chỉ trả đủa bằng những nụ cười “ No four”( No: Không, Vô/ Four: Bốn,Tư; Không bốn = Vô tư) và cho qua tất cả…
Gần đây, Anh giật mình vì thấy tôi đòi hoài mà vẫn im hơi lặng tiếng bởi khi viết:
Hoang mang bơi giữa phàm trần
Trăm bờ ảo vọng nghìn tầng quạnh hiu
Tôi đòi 50% tiếp theo, Anh bảo, bi giờ mà viết tiếp, chẳng khác nào lấy keo dán sắt, dán cái bông khô năm trước với cành cây tươi năm nay...? Anh chịu và xin lỗi thiệt tình...Không làm được...
Tôi cũng vậy, có lần tiễn một cô bạn đồng nghiệp khó tính, sống độc thân 46 năm đi lấy chồng. Sau khi nói dông dài về chuyện con bướm vàng bị ” đột tử” bên bờ mù u, tôi xuống giọng:
Chợt nghe lá thức mùa thu
Dạo đầu những khúc tình ru muộn màng
...
Nhiều người cố tra tôi – Còn 50% ở phần đầu thì sao? Tôi đành chịu...
- Không thể ép cho ra được... Cái đầu tôi cũng bị ” tửng tửng” thì biết làm sao bi giờ?
Lâu quá, không thấy cái đầu ”tửng tửng” ghé qua, bổng dưng thấy nhớ...