Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

TỬNG TỬNG GẶP NHAU

Anh bạn già của tôi có nhiều chuyện để nói. Nhiều người, đôi lần tiếp xúc với Anh, gặp phải tính quên quên/nhớ nhớ của bạn hay than phiền anh hơi bị “tửng”. Mà thật vậy, chuyện cấu tạo của cái máy tính, dù hỏng hóc một chi tiết rất nhỏ Anh vẫn luôn nhớ và tìm ra nguyên nhân rất nhanh, còn chuyện xã hội thì chịu. Anh biết hết đấy chứ! Có điều, biết làm gì cho nặng đầu…cho tràn bộ nhớ bởi cái đầu bé nhỏ luôn bị tra tấn bởi nhiều nguồn… Cứ đành giả bộ ngu ngơ … “tửng tửng” cho qua chuyện…Gần đây, Anh nói với tôi ” Trao cho người ta một đóa hoa hồng (dù đó là một nụ hồng chỉ còn một cánh- như tôi thường dùng ) vẫn tốt hơn bao nhiêu ngàn lần là làm cho người ta rơi một giọt máu”
Ái cha! Cái ý tưởng nầy nặng đầu đây?... Anh không chịu chấp nhận một sự ngượng ép nào cả. Tôn trọng sự thật. Thậm chí, có lúc tưởng như Anh quá máy móc, quá “sách vở” và cứ thế ung dung mà tiến… Gặp phải cái “ lắc léo” trong cuộc đời, Anh chỉ trả đủa bằng những nụ cười “ No four”( No: Không, Vô/ Four: Bốn,Tư; Không bốn = Vô tư) và cho qua tất cả…
Gần đây, Anh giật mình vì thấy tôi đòi hoài mà vẫn im hơi lặng tiếng bởi khi viết:
Hoang mang bơi giữa phàm trần
Trăm bờ ảo vọng nghìn tầng quạnh hiu
Tôi đòi 50% tiếp theo, Anh bảo, bi giờ mà viết tiếp, chẳng khác nào lấy keo dán sắt, dán cái bông khô năm trước với cành cây tươi năm nay...? Anh chịu và xin lỗi thiệt tình...Không làm được...
Tôi cũng vậy, có lần tiễn một cô bạn đồng nghiệp khó tính, sống độc thân 46 năm đi lấy chồng. Sau khi nói dông dài về chuyện con bướm vàng bị ” đột tử” bên bờ mù u, tôi xuống giọng:
Chợt nghe lá thức mùa thu
Dạo đầu những khúc tình ru muộn màng
...
Nhiều người cố tra tôi – Còn 50% ở phần đầu thì sao? Tôi đành chịu...
- Không thể ép cho ra được... Cái đầu tôi cũng bị ” tửng tửng” thì biết làm sao bi giờ?
Lâu quá, không thấy cái đầu ”tửng tửng” ghé qua, bổng dưng thấy nhớ...

Không có nhận xét nào: