Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

GHI LẠI

Tưởng giếng sâu, tôi nối sợi dây dài
Ai ngờ giếng cạn, ???


…. Sau một chuyến dài ngày dẫn độ gần 200 CBQL đi thực tế bộ môn ở hai tỉnh Tây Ninh và Cà Mau!
Được gặp lại những gương mặt ngày nhớ, đêm trông, được đăng đàn thao thao diễn giải về khái niệm “ tiếng gọi bầy đàn”. Một chút gì đó bâng khuâng, xao xuyến sau cái bắt tay siết chặt. Soi rọi lại xứ mình, thì ra vẫn còn có nhiều cái đáng iêu hơn! Bấy lâu nay, chỉ loay quay với việc ngồi lưng trâu đếm trâu, quên đếm con mình đang cởi( Cứ nghĩ mình mất một con trâu).Cái được nhất sau chuyến đi là mình thấy bạn vẫn hằng ngày an tâm và vui vẻ với công việc hiện tại…bạn còn khó hơn ta mà bạn vẫn yêu đời???Ừ nhỉ! Cuộc sống nầy là như vậy đó:
Rồi thì:
Những dòng sông trôi đi, cuộc sống rất còn dài
Cơn gió cũ qua rồi đời vẫn mát
Mỗi góc phố một khỏang trời xanh ngắt
Lại đưa ta về trong mắt của tình yêu TÌNH YÊU…

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

Anh Bình nói

Hoang mang bơi giữa phàm trần
Trăm bờ ảo vọng, nghìn tầng quạnh hiu!
Oh! Giai điệu và gam màu rất hợp. Sao mà mũi tên như kẻ chỉ nằm gọn ngay giữa hồng tâm của TP thế…?? Còn 50% nửa của 2 câu trên, chờ hoài…Tức anh ách… Anh B ơi! Hình như; dang dỡ, lỡ làng, một chút gì đó vắng và thiếu thì mới đọng phải khônng Anh ?

Mãi quen với kiếp phiêu bồng
Gót chân lỡ bám bụi hồng lãng du
Chợt nghe lá thức chiều thu
Dạo đầu những khúc tình ru muộn màng

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Truyện ngắn của Y.Kawabata

Trái tim

Nàng nhận được lá thư của người chồng không còn yêu nàng nữa và đã bỏ đi. Thư đến từ một noi xa! Phải hai năm nó mới đến tay người nhận
Anh ta viết:” Em đừng cho con chơi bóng. Những trái bóng của con dội mãi tới đây vò xé tim anh”
Nàng tước của đứa con gái- nó mới lên chín- quả bóng cao su.
Người chồng lại gửi thư tới. Lần nầy từ một vùng còn xa hơn nửa.
Anh ta viết:”Đừng cho con gái đi giầy da tới trường. Tiếng giầy của nó vẳng mãi tới trường và anh cảm thấy nó nện vào chính tim anh”
Thay cho giầy da, nàng cho con đi đôi xăng-đan bằng một thứ vải mềm. Đứa nhỏ khóc và kết cục nó không chịu đi học nửa.
Mấy tháng sau lá thư thứ hai, người chồng lại gởi tới một bức thư nửa. Nét chữ xiêu vẹo, vẻ thiếu tự tin, thứ chữ người già
Anh ta viết:”Đừng cho con gái ăn bằng bát sứ. Tiếng bát đũa khua mãi tới đây nhức nhối tim anh”
Nàng cho con ăn bằng bát đàn đũa tre, như một đứa trẻ ba tuổi. Và nàng nhớ lại thời nó mới lên hai, chồng nàng lúc nào cũng vui vẻ, sống bên hai mẹ con.
Không hỏi gì nàng, một lần con bé lôi bằng được cái bát sứ của mình ra khỏi tủ chén. Người mẹ vội giằng lại và vứt cái bát ra vườn. Chiếc bát rơi đúng vào con đường nhỏ lát đá và vỡ tan ra. Nàng nghĩa rằng việc đó sẽ vò xé trái tim chồng. Cau mày suy nghĩ, rồi nàng vứt nốt cả chiếc bát của mình ra cửa. Tiếng bát vỡ lại vang lên đánh choang. Liệu nó có vò xé trái tim anh ấy ? Nàng vứt tung cả cái bàn ăn ra vườn. Ôi, cái âm thanh nầy! Như phát điên, nàng lao đến bên tấm vách ngăn bằng giấy, đấm vào đấy, vứt tung nó trên sàn.
-Me…ẹ!- Đứa con gái khóc, chạy tới bên bàn-Me…ẹ….Me….Me…..ẹ !
Nàng vùng dậy đánh vào má con
- Anh có nghe, anh có nghe tiếng con gào thế nầy không?!
Người chồng lại gửi thư đến. Thư viết từ một vùng mới còn xa hơn nữa.
Người chồng viết:” Em đừng làm gì phát ra tiếng động nữa… Em đừng khép cửa, đừng mở cửa…. đừng lên giây đồng hồ, để không ai nghe tiếng tích tắc của nó. Em đừng thở mạnh….”
“- Em đừng…. Em đừng…. Em đừng….”- Nàng nói thầm một mình, nước mắt ứa ra, dàn dụa trên mặt.
Và trong nhà không ai còn nghe thấy một âm thanh nào nữa. Cả hai mẹ con nàng đã chết.
Nhưng kỳ lạ sao, trên gối, bênh cạnh khuôn mặt người vợ đã chết, còn thấy khuôn mặt người chồng đã chết cũng đang yên giấc
VƯƠNG TRÍ NHÀN
(Dịch qua bản tiếng Nga )

Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2009

1000 năm trước, ông cha ta quan niệm về lẽ thịnh suy

Thân như điện ảnh hữu toàn vô
Vạn mộc xuân vinh thu hựu khô
Nhậm vận thịnh suy vô bố úy
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô

(Thân người như bóng chớp, có rồi lại trở lại không
Như muôn cây cỏ mùa xuân tươi tốt, đến mùa thu khô héo
Ngẫm và hiểu cái lý của thịnh suy, lòng không sợ hãi
Vì thịnh suy nối tiếp nhau(chỉ) như khoảng thời gian hạt sương móc trên đầu ngọc cỏ)
Thị đệ tử - Vạn Hạnh thiền sư

Sau 1000 năm, lẽ "thịnh suy" trong cuộc đời nầy là gì?? Mỗi người có mỗi cách lý giải riêng... Chỉ biết mệt mõi quá, dùng triết Thiền để giải nguy cho cái đầu sắp nổ tung ra đây! Bi giờ mình mới NGỘ ra, trên trái đất nầy có dòng sông THIỀN vẫn âm thầm chảy, nó cuốn phăng mọi ưu phiền sầu nảo mà con người gặp phải. Anh B phê bình mình còn hay sa vào những cái "vụn" quá! ... Thật là khó? Tách bạch ra để làm người thánh thiện với ánh hào quang thanh thoát ? Hơi bị khó đấy! - Dưới chân Như Lai vẫn còn đầy những chúng sinh oằn mình trong bể khổ. Những gương mặt biến dạng đi của các Vị La Hán trong chùa Tây Phương há chẳng phải là một điển hình đó sao ? Thôi thì , lúc nào bế tắc hãy ráng tìm về với với những triết lý sâu lắng của Thiền ( Dù có rất và rất nhiều chỗ không thể nào hiểu ra được) Nếu hiểu được thì trên thế gian nầy đâu có chỗ đứng cho THIỀN . Thôi, cứ đi vào rồi sẽ rõ. Từ trong góc khuất của tâm linh, mình sẽ tìm ra sự huyền diệu khi bắt gặp chân lý.... Cứ vững tin là như vậy. Môt ngày bình tường nữa sắp qua đi...