Cái đầu của mình bi giờ lộn xộn quá, đọc rồi chỉ nhớ nội dung, chết nỗi là ở chỗ người viết ra nội dung đó thì lại không nhớ??
Cuộc đời trong giai đọan nầy sao mà nhiều bi- hài kịch quá ! Có những vở diễn mà dư âm để lại là những chiêm nghiệm đầy triết lý, cũng có nhiều vở không biết nói gì, cứ kịch bản cũ, diễn viên mới, cứ ngang nhiên chiếm hết dất của các “rạp” danh tiếng. Thời gian đi qua gậm nhấm dần sử tỉnh táo của con người: Lãng quên, buồn chán,quên hết những điều tốt đẹp mà con người CẦN phải làm! Tôi muốn nói đến những buổi họp, những buổi học CT … không biết diễn giả nói cái gì? Sao cái nào cũng nghe –thấy “quen quen”...
Người ta có thể ăn nửa ổ bánh mì để sống, nhưng không thể sống bằng nửa trái tim. Rất tiếc, thời bi giờ có nhiều người sống bằng ½ trái tim quá! ½ quả tim kia ở đâu? Xin thưa nó ở kế một bên, ở đó là đời thường, đó là khi con người rũ bỏ chiếc áo diễn viên của mình để trở về với chính mình bên cạnh những người thân của mình….Vậy đó, cuộc đời là vậy đó…..
Có ai biết được, có người nói: “ Làm nghề dạy học là tự đốt cháy mình để thắp sáng cho người khác không ?? Muốn cho người ta nghe và tin thì trước hết hãy tạo ra lòng tin. Lòng tin, một khái niệm định tính nhưng để đạt được cũng phải năm đường ba/bảy . Chính lòng tin đã là bệ phóng để con người vượt qua bao gian nan, thử thách… Lòng tin có được rao bán như tiếp thị dầu gội đầu không nhỉ???
Có lẻ ta phải như Ông Tản Đà, lúc nào cũng “say” say đến mức (hết thấy mồi gắp đường )thì mới không có cái cảm giác tỉnh- tức. Mà khổ thiết, hỏng lẻ say hòai! Lúc tỉnh thì sao ???
BÍ QUYẾT SỐNG LÂU VÀ KHỎE MẠNH
14 năm trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét