Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

Mừng quá! Nhận được tập Thơ của Ông Anh Long An

Người không quen vui! ĐTTV gọi Ông Anh mình như vậy cũng có cái lý của nó!, CTC, với Anh, tôi đã cảm nhận ra điều nầy. Khó tính ? chưa hẳn là vậy, VĐB chuẩn bị Hỉ sự cho con gái, cứ ưu tư có nên Mời Anh không? Tôi nói, Anh cẩn thận.– "Anh mình không thích những chỗ đông người được dàn dựng đâu"! Đông mà được “sắp sẳn” hình như Anh không thích lắm, ngọai trừ “bị mời” Anh chỉ nhận cái gì Anh cần, có khi và cũng có thể nhiều khi là một sự yên lặng …Đừng nói… hãy để thời gian bộc bạch, để giữ trong tận cùng sự suy nghĩ những ý tưởng của riêng mình. Tôi thích Thơ, có thói quen hay dùng Thơ để tìm quên trong những mất mác đời thường, của ai cũng được, miễn đó là ngôn ngữ được cách điệu hóa, miễn lắng đọng được trong tình, miễn ngôn tại ý ngoại là được. Với CTC thật là ý vị; Trong sự đong đưa của 6/8 tưởng như êm ả lại cồn cào dựng xóc. Cái tưởng bình thường lại không bình thường… Bao trùm lên đó là những thông điệp, những chiêm nghiệm đầy sâu lắng. Xin cảm ơn Anh đã cho tôi được nối dài sự suy tư của riêng mình. Cũng cảm ơn Anh đã chỉ ra những cung bậc trầm lắng của cuộc đời nầy để cùng sống hòa bình với nó . Thế hệ Anh, những người đi trước, thế hệ chúng tôi những người nối gót theo sau. Trước sau có thể chung một tiếng lòng thổn thức, có thể hà hơi tiếp sức cho nhau. Như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Cầu mong Anh thật mạnh khỏe. Mạnh để tôi được soi mình trong đó. Mạnh để tôi luôn nghĩ rằng ở nơi xa ấy có một trái tim đang hằng ngày trôi vô định( Hỏng dám vô định đâu!!) trong cuộc đời nầy Anh ơi! cho tôi được gọi tên Anh thật khẻ với một sắc thái biểu cảm của âm thanh da diết và sự tôn kính thật lòng .

Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009

VÁ LỔ ĐỜI


Mình nợ Ông Anh một lời hứa! Bấy lâu nay dưới góc nhìn của một người khó tính:- cuộc đời nầy nhiều chỗ rách mướp quá!, nhiều việc “ bất cập” quá.! Ừ nhỉ, từ “bất cập” gần đây thiên hạ lạm dụng nhiều ghê. Đụng tới cái gì không ngon, cái gì lọng cọng thì người tán ghép cho nó là bất cập. Bất cập riết rồi mang vào một cái ngữ nghĩa “ không ngon lành” ( nói theo dân Nam bộ)Thật tình, lòng không thanh thản, mấy ai nhìn đời bằng những gam màu tươi sáng được…
Vá lại những gì đã rách? Ai vá? Nhiều lắm, mấy chương trình nhịp cầu ( vòng tay) nhân ái, chương trình “ Như chưa hề có cuộc chia lý… ( cho dù có quãng cáo cho thương hiệu) cũng đã nhóm lên sự thổn thức cho những người nhạy cảm một chút gì nao nao khi chứng kiến những mãnh đời bất hạnh được chia xẽ.
Ai làm cho cuộc đời nầy rách( Cái nầy thiệt tình không dám nghĩ , cũng hỏng dám đổ thừa cho ai . Chắc tại nó tới hồi rách thì nó rách thôi …) Miễn có người vá là tốt rồi…! Đó là chuyện cuộc đời, còn chỗ rách trong chính bản thân mình thì ai vá đây…. Vụ nầy hơi rối đây? Ai biết rách chỗ nào đâu mà vá?- Có ai rao bán dịch vụ vá lổ đời không nhỉ?
Cần nhiều người đi làm công việc vá lổ đời. Cầu thì nhiều nhưng cung thì ít quá. Nó ít, bởi lẻ người ta khi lớn lên, khi thành đạt, khi thành ông nầy , bà kia lại quên đi những phép tính trừ,và chia khi mình bắt đầu học môn toán pháp thời tiểu học. Bốn phép tính kinh điển giờ chỉ còn lại hai là CỘNG và NHÂN. Phép TRỪ và phép CHIA hình như nhiều người cố tình quên ( Dù rằng không thể quên được)
Thiên hạ học dzốt phép TRỪ và phép CHIA thì rất ít người đi làm công việc VÁ LỔ ĐỜI. Vậy thôi …!