Người không quen vui! ĐTTV gọi Ông Anh mình như vậy cũng có cái lý của nó!, CTC, với Anh, tôi đã cảm nhận ra điều nầy. Khó tính ? chưa hẳn là vậy, VĐB chuẩn bị Hỉ sự cho con gái, cứ ưu tư có nên Mời Anh không? Tôi nói, Anh cẩn thận.– "Anh mình không thích những chỗ đông người được dàn dựng đâu"! Đông mà được “sắp sẳn” hình như Anh không thích lắm, ngọai trừ “bị mời” Anh chỉ nhận cái gì Anh cần, có khi và cũng có thể nhiều khi là một sự yên lặng …Đừng nói… hãy để thời gian bộc bạch, để giữ trong tận cùng sự suy nghĩ những ý tưởng của riêng mình. Tôi thích Thơ, có thói quen hay dùng Thơ để tìm quên trong những mất mác đời thường, của ai cũng được, miễn đó là ngôn ngữ được cách điệu hóa, miễn lắng đọng được trong tình, miễn ngôn tại ý ngoại là được. Với CTC thật là ý vị; Trong sự đong đưa của 6/8 tưởng như êm ả lại cồn cào dựng xóc. Cái tưởng bình thường lại không bình thường… Bao trùm lên đó là những thông điệp, những chiêm nghiệm đầy sâu lắng. Xin cảm ơn Anh đã cho tôi được nối dài sự suy tư của riêng mình. Cũng cảm ơn Anh đã chỉ ra những cung bậc trầm lắng của cuộc đời nầy để cùng sống hòa bình với nó . Thế hệ Anh, những người đi trước, thế hệ chúng tôi những người nối gót theo sau. Trước sau có thể chung một tiếng lòng thổn thức, có thể hà hơi tiếp sức cho nhau. Như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Cầu mong Anh thật mạnh khỏe. Mạnh để tôi được soi mình trong đó. Mạnh để tôi luôn nghĩ rằng ở nơi xa ấy có một trái tim đang hằng ngày trôi vô định(
Hỏng dám vô định đâu!!) trong cuộc đời nầy Anh ơi! cho tôi được gọi tên Anh thật khẻ với một sắc thái biểu cảm của âm thanh da diết và sự tôn kính thật lòng .