Thứ Hai, 13 tháng 7, 2009

VÁ LỔ ĐỜI


Mình nợ Ông Anh một lời hứa! Bấy lâu nay dưới góc nhìn của một người khó tính:- cuộc đời nầy nhiều chỗ rách mướp quá!, nhiều việc “ bất cập” quá.! Ừ nhỉ, từ “bất cập” gần đây thiên hạ lạm dụng nhiều ghê. Đụng tới cái gì không ngon, cái gì lọng cọng thì người tán ghép cho nó là bất cập. Bất cập riết rồi mang vào một cái ngữ nghĩa “ không ngon lành” ( nói theo dân Nam bộ)Thật tình, lòng không thanh thản, mấy ai nhìn đời bằng những gam màu tươi sáng được…
Vá lại những gì đã rách? Ai vá? Nhiều lắm, mấy chương trình nhịp cầu ( vòng tay) nhân ái, chương trình “ Như chưa hề có cuộc chia lý… ( cho dù có quãng cáo cho thương hiệu) cũng đã nhóm lên sự thổn thức cho những người nhạy cảm một chút gì nao nao khi chứng kiến những mãnh đời bất hạnh được chia xẽ.
Ai làm cho cuộc đời nầy rách( Cái nầy thiệt tình không dám nghĩ , cũng hỏng dám đổ thừa cho ai . Chắc tại nó tới hồi rách thì nó rách thôi …) Miễn có người vá là tốt rồi…! Đó là chuyện cuộc đời, còn chỗ rách trong chính bản thân mình thì ai vá đây…. Vụ nầy hơi rối đây? Ai biết rách chỗ nào đâu mà vá?- Có ai rao bán dịch vụ vá lổ đời không nhỉ?
Cần nhiều người đi làm công việc vá lổ đời. Cầu thì nhiều nhưng cung thì ít quá. Nó ít, bởi lẻ người ta khi lớn lên, khi thành đạt, khi thành ông nầy , bà kia lại quên đi những phép tính trừ,và chia khi mình bắt đầu học môn toán pháp thời tiểu học. Bốn phép tính kinh điển giờ chỉ còn lại hai là CỘNG và NHÂN. Phép TRỪ và phép CHIA hình như nhiều người cố tình quên ( Dù rằng không thể quên được)
Thiên hạ học dzốt phép TRỪ và phép CHIA thì rất ít người đi làm công việc VÁ LỔ ĐỜI. Vậy thôi …!

1 nhận xét:

Vuong Duc Binh nói...

VỊNH BỨC DƯ ĐỒ RÁCH.

Nọ bức dư đồ thử đứng coi

Sông sông núi núi khéo bia cười

Biết bao lúc mới công vờn vẽ

Sao đến bây giờ rách tả tơi!

***

Ấy trước ông cha mua để lại

Mà nay con cháu lấy làm chơi

Thôi thôi chớ trách chi đàn trẻ

Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi

Hà Nội, 1937

Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu

(Gởi Tấn Phúc đọc chơi, để khỏi phẩy ... nếu muốn vá lổ đời)