Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

CHẢY ĐI SÔNG ƠI


Nắng nào không gay ánh mắt?
Mưa nào không ướt lòng thơ?

Thời tiết đỏng đảnh, mấy hôm nay, nóng như thiêu- đốt. Nhớ cây cầu chuồi xuống con rạch phía sau nhà, Nhớ cây dừa ngã ra sông mà lúc nhỏ cả bọn con nít lần ra để nhảy ùm xuống con sông vào những tháng oi nồng như thế nầy. Con sông Tiền đoạn giữa. Con sông đã gắn liền với những tháng ngày mà mình lớn lúc nào không nhớ được? Mỗi lần đi ngang qua cầu Rạch Miểu, bài hát “ Trở về dòng sông tuổi thơ của Xuân Hồng luôn hiện về. Nhớ những đọan … ôi…những năm tuổi thơ, đã đi về đâu, để mình tôi nhớ nhung bây giờ…
Thời gian hơn ba mươi năm. Thời gian ba mươi năm, bà mẹ tóc bạc phai màu. Thời gian ba mươi năm hằn lên muôn vết khổ đau…Liều thuốc thời gian chỉ có tác dụng giảm đau, chớ không xóa đi những vết sẹo trong quá khứ . Tóc bạc . Sự đổi màu trên mái tóc, không làm phai nhạt nỗi lòng khi nhớ về chốn cũ.
Vết sẹo thời gian
Lần theo năm tháng
Vết sẹo của những vui, buồn trong hành trình hướng đích. Nó như một chất gây nghiện. Trong một hoàn cảnh, trong một giây phút nào đó, nó đưa ta về với bến bờ của sự thanh thoát, nó xô đi những vụt vặt đời thường… Và lúc ây, cảm giác trôi, trôi như con nước hiền hòa của dòng sông phía hạ lưu . Bềnh bồng, lặng lẻ. Chầm chậm xuôi về hướng mặt trời. Con sông quê tôi hiền lắm. Mỗi năm, sông giả bộ giận “lẩy” leo lên bờ vào tận mé hiên nhà. Như vậy là giận lắm rồi đó!
Nhớ con sông quá! Thời tiết nầy, thèm tắm sông quá !

Không có nhận xét nào: