Chưa đầy 2 tuần mà dẫn 2 lớp CBQL đi thực tế bộ môn ở hai địa phương Phan Thiết và Phan Rang… Về nhà lại nhào vô ba cái chuyện họp hành …Lu bù quá. Tuy nhiên vào tận sào huyện của người Rắclay trong một lòng chảo giữa hai quả đồi, cách biệt với cuộc sống nhộn nhịp bên ngòai mới thấy mình còn nhiều cái đáng để trân trọng trong cuộc đời nầy quá. Một xứ sở với tòan nắng – gió – cát và xương rồng… Thiếu nước trầm trọng… những con người ở đây vẫn sống, sống trong chế độ mẫu hệ, người phụ nữ gánh vác hết mọi công việc. Người đàn ông, sáng ra, với chiếc gùi trên vai vào rẩy quơ quào vài trái bắp, mớ cũi đủ để đổi lấy 01 xị rượu là xong việc… Cứ thế, đời nầy sang đời khác…. Các en nhỏ người dân tộc, với ánh mắt ngây dại, ngơ ngác nhìn người lạ đi vào thôn sao mà “ nặng nề” quá. Đến giờ, tôi vẫn không sao quên được những cái nhìn ấy. Trong ánh mắt của các em có hàm chứa sự hằn thù không? Bất công thì ở đâu cũng có nhưng ở đây sao mà nhiều quá….!
Về tới nhà, với chiếc túi xách rổng trên tay Cái hăm hở khi đi bay đâu mất hết. Ai đó hỏi, có quà gì không? Có! Quà là sự ưu tư và tiếng thở dài …Biết đến bao giờ những con người đi chân trần trong cát mới chạm tay vào nhịp sống chung ???
2 nhận xét:
Khá khen cho! Đã nhìn ra rồi đấy!
Thay va Co đi ve co khoe khong? Chuyen đi nay thay, tro minh co nhieu ki niem noi nhieu nang, gio va xuong rong phai khong Thay? Kinh chuc Thay, Co luon doi dao suc khoe. Đia chi Email cua em: nttoanbt@gmail.com.
Đăng nhận xét