Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Đôi mắt ấy…






Tôi tìm lại được đôi mắt của hơn 30 năm về trước… Lẫn một chút gì trong đó sự trách móc, vấn vương của ngày nào…
Tha thứ hết cho nhau, hình như người ta không còn câu nệ chuyện giận hờn khi phải đứng trước một cuộc chia tay không có ngày gặp lại? – Nghe tôi bênh hiểm nghèo, em đến thăm…










Em lấy chồng lâu, ta vắng nhau
Một hôm chợt gặp dưới hàng cau
Em đi bước nhẹ hơn cau rụng
Sợ chạm lòng nhau những nỗi đau







Gần 1 giờ ngồi đối diện nhau, tôi chỉ nghe được câu” Anh khỏe không” và ánh mắt xa xăm của ngày nào gợi lại trong tôi cả một thời …
Được bạn đến thăm, tưởng phần nào nguôi ngoai cái đau ngực quái ác từ khối u của phổi, nào ngờ bi giờ lại đau cả phần trái tim bên trái…
Phải chi em đừng đến thăm?
Phải chi em ở bên ấy để tôi yên lòng hoài tiếc?
Cảm ơn em đã cho tôi lưu giữ bức chân dung mới nhất sau 33 năm xa cách, dù biết rằng, trong tận cùng của ký ức, tôi không bao giờ quên em
….

Không có nhận xét nào: