Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Dấu lặng buồn trên khuôn nhạc

Cả ngày phải căng đầu ra để hoàn chỉnh vô vàn những thứ lộn xộn. Phải chăng mình quá cầu toàn ? Xung quanh là những phiền muộn….

Cõi nhân gian nầy, ai là kẻ mộng du?
Khi được-mất không còn là khao khát
Đối diện mình với cảm giác bơ vơ
Ta gục ngã bên bờ kênh mộng tưởng
..........
Khi con người không còn tin vào những cái dễ tin nhất thì
Màu phù sa thóang buồn trăng quê mẹ
Chim quê hương mõi cánh đỗ lưng trời
Hồn đi hoang trong niềm tin vụt mất
Gót nhỏ đau mòn đổ dốc tương lai

Không có nhận xét nào: