Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Truyện ngắn của Y.Kawabata

Trái tim

Nàng nhận được lá thư của người chồng không còn yêu nàng nữa và đã bỏ đi. Thư đến từ một noi xa! Phải hai năm nó mới đến tay người nhận
Anh ta viết:” Em đừng cho con chơi bóng. Những trái bóng của con dội mãi tới đây vò xé tim anh”
Nàng tước của đứa con gái- nó mới lên chín- quả bóng cao su.
Người chồng lại gửi thư tới. Lần nầy từ một vùng còn xa hơn nửa.
Anh ta viết:”Đừng cho con gái đi giầy da tới trường. Tiếng giầy của nó vẳng mãi tới trường và anh cảm thấy nó nện vào chính tim anh”
Thay cho giầy da, nàng cho con đi đôi xăng-đan bằng một thứ vải mềm. Đứa nhỏ khóc và kết cục nó không chịu đi học nửa.
Mấy tháng sau lá thư thứ hai, người chồng lại gởi tới một bức thư nửa. Nét chữ xiêu vẹo, vẻ thiếu tự tin, thứ chữ người già
Anh ta viết:”Đừng cho con gái ăn bằng bát sứ. Tiếng bát đũa khua mãi tới đây nhức nhối tim anh”
Nàng cho con ăn bằng bát đàn đũa tre, như một đứa trẻ ba tuổi. Và nàng nhớ lại thời nó mới lên hai, chồng nàng lúc nào cũng vui vẻ, sống bên hai mẹ con.
Không hỏi gì nàng, một lần con bé lôi bằng được cái bát sứ của mình ra khỏi tủ chén. Người mẹ vội giằng lại và vứt cái bát ra vườn. Chiếc bát rơi đúng vào con đường nhỏ lát đá và vỡ tan ra. Nàng nghĩa rằng việc đó sẽ vò xé trái tim chồng. Cau mày suy nghĩ, rồi nàng vứt nốt cả chiếc bát của mình ra cửa. Tiếng bát vỡ lại vang lên đánh choang. Liệu nó có vò xé trái tim anh ấy ? Nàng vứt tung cả cái bàn ăn ra vườn. Ôi, cái âm thanh nầy! Như phát điên, nàng lao đến bên tấm vách ngăn bằng giấy, đấm vào đấy, vứt tung nó trên sàn.
-Me…ẹ!- Đứa con gái khóc, chạy tới bên bàn-Me…ẹ….Me….Me…..ẹ !
Nàng vùng dậy đánh vào má con
- Anh có nghe, anh có nghe tiếng con gào thế nầy không?!
Người chồng lại gửi thư đến. Thư viết từ một vùng mới còn xa hơn nữa.
Người chồng viết:” Em đừng làm gì phát ra tiếng động nữa… Em đừng khép cửa, đừng mở cửa…. đừng lên giây đồng hồ, để không ai nghe tiếng tích tắc của nó. Em đừng thở mạnh….”
“- Em đừng…. Em đừng…. Em đừng….”- Nàng nói thầm một mình, nước mắt ứa ra, dàn dụa trên mặt.
Và trong nhà không ai còn nghe thấy một âm thanh nào nữa. Cả hai mẹ con nàng đã chết.
Nhưng kỳ lạ sao, trên gối, bênh cạnh khuôn mặt người vợ đã chết, còn thấy khuôn mặt người chồng đã chết cũng đang yên giấc
VƯƠNG TRÍ NHÀN
(Dịch qua bản tiếng Nga )

4 nhận xét:

Vuong Duc Binh nói...

Tôi vật vã đọc truyện này, nhiều lần, có lúc tưởng mình hiểu, có lúc hoang mang không hiểu. Sự thâm hậu của ngòi bút Y. Kawabata thật đáng sợ. Những góc tối u khuất trong tâm hồn con người thật ghê gớm! Có ai giải thích cho tôi không? Hay chỉ cần một phút chứng ngộ mà không cần loại ngôn từ nhị nguyên khập khiểng nào?

Hoang mang bơi giữa phàm trần
Trăm bờ ảo vọng, nghìn tầng quạnh hiu!

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Tôi đã lưu giữ truyện ngắn nầy từ 1981 qua lời khen của một nhà báo. Nó thật ngắn, dễ xem, dễ cắt dán… Thú thật, mình là người ngoại đạo, không hiểu nỗi hết ý tưởng của tác giả. Đọc đi, đọc lại vẫn thấy có cái mới, nó nhiều tầng ngữ nghĩa quá! Hình như cây đại thụ Y. Kawabata đã đạt nhiều giải thưởng lớn về truyện ngắn, trong đó có “Trái tim”.Khúc triết và sâu lắng. Anh thấy đó, truyện không đặt dấu (.) ở đoạn cuối mà !hãy cứ để mọi người hiểu theo cách của riêng mình. Dù sao thì trong mênh mông ý tưởng khác nhau của con người, có lúc những ý tưởng gần giống nhau có thể gặp nhau. Mối quan hệ giữa con người với con người là bất diệt. Sống cho nhau, nghĩ về nhau, có trách nhiệm với nhau có phải là thông điệp của Y. Kawabata không ?

Dương Văn Kỳ nói...

Hiểu... Không hiểu... Cái chót vót của thiên tài...

Unknown nói...

BÀi trái tim là trích trong tác phẩm nào của Kawabata vậy mọi người!