Thứ Ba, 17 tháng 11, 2009

VUI HAY BUỒN?


20 giờ tối qua, nhận 2 cú điện thọai! Nội dung đại lọai …’’ Thầy ơi, ngày mai lúc nào có ở nhà để bọn em đến thăm Thầy…’’ Cảm giác buồn nhiều hơn vui
- Vui! Vì còn có người nghĩ tới mình; Thăm thầy! nghe tình cảm quá….
- Buồn vì sự gặp mặt đã được ‘’ lập trình’’ sẳn. Có lẻ đã được sắp xếp trước từ một nhóm người. Cái buồn nhân đôi khi những người thăm nầy hiện còn đang theo học. Họ là lãnh đạo, chắc khi gặp cũng không thoát ra cái vẻ ‘’ quan chức’’ làm thủ tục…
Chuyện đời mà!... Thú thật, mình không biết trả lời ra sao? Nói không muốn gặp được không? – Hơi khó, gút mắc chỉ làm phức tạp hơn thôi…Gặp nhau để làm gì…? Những lời chúc như vang ra từ chiếc cattset, những nụ cười thủ tục…
…………………………………………………
Tôi vẫn để lại trong góc nhỏ sân nhà một khoảng tự nhiên, mặc cho cỏ dại và các lọai cây bé - lớn chen chút . Vườn hoang mà!. Đừng nhgĩ đây là cách biện hộ cho sự lười biếng của gia chủ… Có những khi, ngồi hàng giờ để quan sát chúng… có cái gì đó hay hay… trong cái ‘’tự phát’’ ấy đã có một sự dàn xếp khéo léo
Tình cảm, sự tôn trọng của thời nầy được trang điểm và khóat vào mình nhiều vỏ bọc quá…! Tội cho những đồng nghiệp trên các nẽo đường hiện đang gặp khó. Không biết thì thôi, lỡ quen nhau rồi, biết bạn gặp nhiều lận đận mà không chia được sao thấy mình hèn quá… Mình cũng đang gặp khó, hỏng lẻ chia cái khó nầy cho bạn…?
Thôi thì,
Hãy ép vào tim cành pensée tím, để cho lòng rộng mở đón bình minh.
Hãy giấu mãi lòng buồn trong ray rức để lối đi về kỹ niệm hóa ngùi thương
( Bùi ngùi- thương cảm)

Không có nhận xét nào: