Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010

NGÀY TẾT QUA RỒI ...


Bây giờ là trung tuần tháng hai, vậy mà người Việt vẫn quan niệm đây chỉ là mới bắt đầu. Mồng ba tết, còn trong tết, một năm mới sẽ bắt đầu từ đây. Sự mai rũi phụ thuộc vào những điềm báo trước trong những ngày đầu năm…
Trước Tết, mình vẫn tự nhủ sẽ không dao động gì cả. Sẽ bình thường như mọi khi, thậm chí không buồn tỉa lá mai cho những ngày Tết vàng cả sân với bao nhiêu chủng lọai mai vàng, mai trắng, mai kem như năm nào. Hơn 20 cái tết đã đi qua tại căn nhà nầy, sự náo mức, cái vồn vả, nỗi mong chờ và sự mệt mõi khi phải gồng mình đi qua những ngày tết… đã trở thành những gì xơ cứng, nhạt nhẽo. Có cái gì đó làm cho mình cau có với mấy ngày nghỉ tết nầy?
Trong vui sao gợn chút buồn
Trong say sao lại thấy hờn bâng quơ

Hỏi bây giờ, là bao giờ ?…


Tính ra, mình được nhiều thứ mà cuộc đời nầy đã cho: Có một không gian riêng, có một gia đình, mà các thành viền đều có việc làm ổn định, ngày tết có chút tiền mua sắm và thực hiện những ý tưởng từ lâu ấp ủ. Nói chung, có cái ăn, cái để dành, có chỗ nơi cần đến và đã đi đến được. Không sang trọng, không lãng phí, nhưng cũng đủ để ghi lại những khoảng khắc khác thường trong sự chuyển giao giữa năm cũ và mới. Có tống cựu, có nghinh tân. Dĩ nhiên sự góp mặt chỉ là 03 thành viên trong nhà. Hút thuốc nhiều, bởi ngồi độc ẩm suy nghĩ về những “ lề thói” nghĩ về ngày mai, nghĩ về những việc cần làm…
- Nặng quá! không biết mình có “cầu toàn” không khi phía trước là những “ bến bờ xa lắc”
- Buồn quá! vì gặp phải khá nhiều ngang trái. Sao “ Lão thần bất công” bi giờ tồn tại quá nhiều? Đi đâu cũng gặp, chỗ nào cũng có. Hình như loại nầy sinh sản bằng phương pháp cấy mô hay sao mà nhiều quá ?
- Đau đầu quá! Đó là những khi giải những bài toán hóc búa có dính tới mình mà không ra lời giải. Uống thuốc giảm đạu không hết… khổ thật?
- Nỗi giận và la hét? Không ! chỉ thỡ ra, uống trà một mình, chỉ đau đáu, chỉ ngồi thừ dưới dàn lan, chọc ghẹo những con kiến vàng đi lạc...
Ngày Tết đã qua, sang năm lại có tết nữa. Mỗi lần say đắm với sắc vàng của cây mai vàng 125 cánh trước sân nhà là một lần kéo ghế xích lại tới chỗ mà mình phải đến. Không ai muốn đến đâu ! nhưng ngặt nỗi, chiếc chỗ máy thời gian vận hành không có khoảng nghỉ bù. Nó không bao giờ nghỉ, dù nắng hay ,mưa, dù nhân gian nầy có Tết Nguyên Đán hay Đại lễ hội 1000 năm Thăng Long đi nữa thì nó vẫn làm việc. Và như vậy, sinh mạng con người, kiếp người vẫn bị nó chi phối và tác động.
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Thời gian đi ....

Không có nhận xét nào: