Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

1972. Một chút gì để nhớ để quên


Il était une fois un petit garçon
Qui vivait dans une grande maison
Sa vie n'était que joie et bonheur
Et pourtant au fond de son cœur
Il voulait devenir grand
Rêvait d'être un homme.
Chaque soir il y pensait
Quand sa maman le berçait

Chorus :
Donna Donna Donna Donna
Tu regretteras le temps
Donna Donna Donna Donna
Où tu étais un enfant

Puis il a grandi, puis il est parti
Et il a découvert la vie
Les amours déçues, la faim et la peur
Et souvent au fond de son cœur
Il revoyait son enfance
Rêvait d'autrefois
Tristement il y pensait
Et il se souvenait

Chorus:

Parfois je pense à ce petit garçon,
Ce petit garçon que j'étais.

2 nhận xét:

ngocc nói...

Buồn quá,thế niềm vui để đâu hết rồi.Liệu bạn đã già quá để mang tâm tình như thế.

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Cám ơn bạn đã có lòng ghé thăm và chia xè. Vui – buồn là tâm trạng của con người trước hoàn cảnh. Với tôi, những giai điệu Slow chầm chậm, trong làn khói mờ ảo, ngồi một mình trong một góc nhỏ nào đó, chờ những giọt đắng rớt xuống … để đợi, để mong ( Cũng không rõ mong đợi cái gì?) là thứ đam mê khó bỏ. Như vậy là già là buồn sao?