Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

KHÔNG ĐÂU CẢ…

Mưa như như không còn dịp nào để mưa nữa hay sao?Tháng sáu trời mưa…trời mưa không dứt…Điệp khúc mưa trong tháng 6 âl gần như không thay đổi trong những năm gần đây…Mưa!mưa gợi nhớ nhiều điều…Mưa dầm… buồn … thơ thẩn trốn mưa trong căn nhà tạm dựng lên để chứa những vật dụng của căn nhà cũ… Bổng dưng gặp lại những món đồ vật mà đã có một thời chủ nhân đã chuyển cả hơi ấm, cả mồ hôi, công sức vào đó…Tiếc ư? Không!Ta không tiếc giá trị của nó… chỉ buồn, buồn cho số phận của những cái đó ngắn quá! Trong nhịp sống hiện tại, nó không có chỗ đứng. Nó phải bị đào thải, phải bị chủ bỏ quên và bị những người không tốn công sức làm ra nó phá tan…Góp nhặt, sắp xếp lại… buồn hiu ! Buồn cả buổi chiều…Phải rồi, nó chỉ còn một chỗ đứng trong sự hoài niệm quá khứ của người nặng lòng với nó…Giận quá! Nguyền rũa những con người vô tâm…” muốn hái trái thì sẳn sàng đốn cả cả cây..”
- Mà có lẻ cũng nên chữi cả chủ nhân của nó;một con người hoài cổ và thủ cựu…..

1 nhận xét:

Unknown nói...

Đừng giận mình, hãy làm sao cho xứng đáng với sự đào thải của những cái cũ và thích ứng với những vật dụng mới.sao không vui khi những vật dụng mói vào nhà? Quy luật đào thải là thế mà.