Tôi vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây tiếng gọi đò của một anh bạn quê ở Thạnh Phú…
Đò ơi! Đò ơi, gắn liền với sông nước, gắn liền với những trái bần chua ăn vào nhắm mắt, gắn với màu đỏ quạch của con nước nổi tháng 10, của cá chốt nấu với lá me non, của những vạt dừa nước bị sóng đánh làm tách khỏi mình mẹ trôi dật vờ…
Nước trôi, nước chảy xuôi dòng. Nơi tôi lớn lên cách xa anh bạn gọi đò hơn 100 cây số: Phía bên ni, Cù lao Ngũ Hiệp của con sông Cửa Đại, phía bên tê, Vàm Băng Cung của con sông Hàm Luông. Xa nhau thế, nhưng cái tình với dòng sông thì như một. Con sông đã nuôi lớn chúng tôi. Đã đi vào những giấc mơ, đã hằn lên những đường rãnh sâu trong ký ức tuổi thơ những tiếng nhạc lòng êm ái...
Sáng nay, trời đổi gió, những ngọn gió lạc lỏng từ vùng nội Mông mang theo cái lạnh của phương Bắc tràn về. Ngồi nhớ Trọng Toàn với tiếng gọi ‘’ đò ơi’’da diết. Ngoài trời mưa lất phất, muốn đi ra ngoài đường cũng thấy ngại…Ước gì có hắn ở đây để mình lý giải về việc dùng từ ‘’ va đập’’ khi nói về hắn… Va đập…Nếu ai đã có một lần ngồi trên những chiếc ghe/ xuồng miền sông nước, khi vào những Bến chợ quê, xung quanh toàn là ghe với ghe, xuồng với xuồng… Chen nhau tìm một chỗ đậu, nghe tiếng va chạm hai bên mạn với những âm thanh quen thuộc mới thấm thía từ va đập…Có một quy định bất thành văn của dân sông nước: Va chạm nhau ầm ầm( Cũng giống như trên bộ, xe cộ va quẹt nhau) nhưng không ai phiền ai, cũng không ai lớn tiếng với nhau. Va đập thì cứ va đập, mạnh ai cũng đều gấp gấp để chạy cho xong buổi chợ…Ngộ thiệt! đụng thiếu điều bể ghe, vẫn nhăn mặt cười trừ, mà lại cười thân thiện nữa chứ?
Có nên không khi lấy việc nầy để suy gẫm về ‘’ cuộc đời tấp nập’’mà con người dong ruỗi mỗi khi gặp phải sự ‘’ va đập’’???
2 nhận xét:
Cuộc sống là những va đập
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?
Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
Đây có phải là một sự " Va đập " đáng yêu không Thầy?!?
những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?
Ý tưởng hay đấy! Mình muốn thể hiện một cái nhìn về cuộc sống với những gam màu tương sáng hơn.TT đã bắt được nó rồi đó…
Đăng nhận xét