Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012
tin buồn.
Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012
Lời ca buồn qua cầu Rạch Miễu
Cái giao tình đã đưa Anh-em mình đến với nhau… 6h sáng, thân già 78 tuổi lặn lội chân đất đi thăm em ….Xin phép huynh cho đệ được in bài nầy với tấm lòng trân trọng
Đàn bên giường bệnh
Xin phép Vương huynh cho đệ được in bài nầy
Thứ năm, ngày 03 tháng năm năm 2012
Đàn bên giường bệnh.
Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012
LỘNG GIẢ THÀNH CHÂN
Đang có ý định tìm thợ cẩn ốc xà cừ làm 2 câu đối trên tấm gỗ.Tìm hoài, không biết để câu nào vào cho thích hợp… chọn 2 câu của Nguyễn Thiếp
Toán lai thế sự kim năng ngữ
筭 來 世 事 金 能 語 .
Thuyết đáo nhân tình kiếm dục minh
說 到 人 情 劍 慾 鳴..
hoặc 2 câu trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch
Sự liễu phất y khứ,
深 藏 身 與 名
Thâm tàng thân dữ danh.
Thấy không ổn… còn nhớ 2 câu nầy thì cái “ ..sân- si” của mình còn lớn quá.. . Bổng dưng, có Anh bạn mách cho 2 câu:
無 為 有 處 有 還 無.
GIẢ TÁC CHÂN THỜI, CHÂN DIỆC GIẢ;
VÔ VI HỮU XỨ, HỮU HOÀN VÔ .
Nghĩa:
Giả nghĩ thành chân, chân cũng giả,
Trong không có có, có lại không
Wau…! Phải nhờ Vương huynh xuống núi thôi…
Chữ Hán mà chỉ biết cái nghĩa đen bình thường cũng như ăn khoai lang… Sau khi lột hết lớp võ, là đến khoai! Là ăn ngon lành! Không! Tôi muốn biết, sau cái củ khoai đã lột võ để ăn được liền ấy là cái gì gì nữa??? Một tư tưởng, một hệ thống triết học, một quan niệm …! Biết là nó đấy, nhưng cụ thể như thế nào thì Vương huynh phải cho tiểu đệ biết thôi…
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012
ĐỒ CỔ HAY ĐỒ CŨ
LẠC XUỐNG ÂM PHỦ
- Từ nguồn nào tới?
- Dạ! ... Dạ nguồn là sao à?
- Ngưồn là mi đi xuống đây từ nhà riêng ? trạm xá xã. ? Trung tâm y tế huyện? Bệnh viện tỉnh ? bệnh viện khu vực ? hay Trung ương ?
- Dạ, em xuất hành từ nhà riêng.
- Hừm! Nhà riêng mà không mang theo đồ đạc gì hết vậy ! Có Giấy giới thiệu không ?
Tên mặt ngựa thứ hai nói nhỏ :- Làm gì có giấy tờ ! Qua cầu Nại Hà thì những thứ đó đâu còn...nữa.. !
- Ừ...ừ quên mất, tại thói quen như hồi còn trên dương thế... xin lỗi....xin lỗi..
- Thế ! mi thuộc thành phần nào ?
- Dạ ??? hỏng hiểu
- Vậy mà cũng không biết... dân hay cán bộ Nhà nước
- Dạ ! trên giấy tờ, tôi ăn lương của nhà nước
- Lộn xộn quá ! khi thì xưng em, khi thì xưng tôi (Khoản nầy, lát nữa tôi tính sổ với anh sau...)
- Thế, ngoài giấy tờ thì anh ăn ở đâu ?
- Dạ... dạ, khoảng nầy.... khó nói ...
- Hứ ! gì mà khó, nói ngay...
- Dạ, em ăn từ nhiều nguồn
- Vậy sao ? nói cho rõ nghe coi..
- Lương nhà nước đâu có đủ sống, thành ra em phải bươi chảy bằng nhiều nghề... nghề nào có thu nhập chính đáng là em làm...
- Cũng được...ừ...ừ
Thấy gương mặt ngựa của hai gả kia tỏ ra thông cảm và giọng quát nạt có vẻ êm dịu hơn, tui bèn thắc mắc:
- Dạ, hai xếp điều tra lý lịch quá kỹ như vậy để làm chi..?
- Hỏi gì mậy! Tra cẩn thận để xếp chỗ ăn- ở cho mầy chứ gì...
- ??? Ủa! Nhận chỗ ở cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh xuất thân nữa à ?
- Vậy chứ sao! Nè! Nhìn kia.... Chỗ dãy nhà lá ọp ẹp đó là dành cho đám thứ dân “ trớt quớt”.. Còn chỗ dãy nhà cấp bốn có cửa màu xanh đó là dành cho cán bộ “phàm phàm”... Còn cái dãy lầu 3 tầng màu tím đó là dành cho các đại gia thuộc hàng VIP
- Bi giờ, mầy sẽ được xếp vào dãy nhà cấp 4 đó...Thôi đi nhanh để tới đó còn kịp làm thủ tục.
- Không! Tui không đi...
- Há ! thằng nầy ngon a! Tại sao không đi...
- Đối với tôi, hễ đến những chỗ nghỉ mới như thế nầy, thông thường thì có người ra đón. Ở những khu nghỉ dưỡng thì hay có xe điện đưa vào đến tận cửa thang máy... Tự đi như thế nầy, tui không quen...
Hai tên mặt ngựa lui ra xì xầm một lát rồi quay vào với bộ mặt tươi như tép mới đổ nò...
- Dạ! Xin lỗi, chúng tôi nhầm lẩn, đại gia phải ở khu vực VIP mới phải... Xin mời! Dạ để chúng em cho xe diện ra đón....
Hú vía! Mai quá,Thật ra mình chỉ là anh giáo quèn không có chức vụ gì hết. Nếu không nhạy bén “ xử lý tình huống” thì chắc phải ở bên trong dãy nhà lá tồi tàn kia rồi..
Cho hay, ở đâu cũng vậy... chỉ dân đen con đỏ là khổ và thiệt thòi nhiều nhất.
Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012
TỬNG TỬNG GẶP NHAU
Ái cha! Cái ý tưởng nầy nặng đầu đây?... Anh không chịu chấp nhận một sự ngượng ép nào cả. Tôn trọng sự thật. Thậm chí, có lúc tưởng như Anh quá máy móc, quá “sách vở” và cứ thế ung dung mà tiến… Gặp phải cái “ lắc léo” trong cuộc đời, Anh chỉ trả đủa bằng những nụ cười “ No four”( No: Không, Vô/ Four: Bốn,Tư; Không bốn = Vô tư) và cho qua tất cả…
Gần đây, Anh giật mình vì thấy tôi đòi hoài mà vẫn im hơi lặng tiếng bởi khi viết:
Hoang mang bơi giữa phàm trần
Trăm bờ ảo vọng nghìn tầng quạnh hiu
Tôi đòi 50% tiếp theo, Anh bảo, bi giờ mà viết tiếp, chẳng khác nào lấy keo dán sắt, dán cái bông khô năm trước với cành cây tươi năm nay...? Anh chịu và xin lỗi thiệt tình...Không làm được...
Tôi cũng vậy, có lần tiễn một cô bạn đồng nghiệp khó tính, sống độc thân 46 năm đi lấy chồng. Sau khi nói dông dài về chuyện con bướm vàng bị ” đột tử” bên bờ mù u, tôi xuống giọng:
Chợt nghe lá thức mùa thu
Dạo đầu những khúc tình ru muộn màng...
Nhiều người cố tra tôi – Còn 50% ở phần đầu thì sao? Tôi đành chịu...
- Không thể ép cho ra được... Cái đầu tôi cũng bị ” tửng tửng” thì biết làm sao bi giờ?
Lâu quá, không thấy cái đầu ”tửng tửng” ghé qua, bổng dưng thấy nhớ...