Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

THƯ GIẢN

Nói chuyện buồn hoài đâm ra nặng nề và chắc không khéo bị “ phạm thuốc” chết mất! Có một bài thơ được lưu truyền trong giới học trò (Có lúc mình cũng là học trò mà!), không biết tác giả là ai? Quynh nào biết TG xin bổ khuyết giùm cho đệ.
- Đây, trong khung cảnh của một buổi chiều tắt nắng, bên bờ hồ Trúc Giang( Hồ nào cũng được), có một cặp tình nhân trẻ đang yêu… Ngồi hoài, thời gian chết nhiều quá, cả hai không biết nói với nhau điều gì .Sự lặng im đã đến mức không còn thi vị nữa … Đột nhiên cô gái chủ động phá tan bầu không khí nặng nề ấy : (Phàm, xưa nay phái nữ thường tấn công trước mà ??)
Ngây thơ em hỏi anh
Mặt hồ sao có sóng?

Anh hửng hờ đáp lại
Tại gió cứ hôn hồ

Em ứ - ừ nủng nịu
Không phải thế đâu cơ !
Sao chúng mình vẫn vậy
Mà có thấy sóng đâu …


3 nhận xét:

Cao Thoại Châu nói...

"Sao ch1ng mình vẫn vậy / Mà có sóng gì đâu". Hai câu hay như vậy nhưng "chết người" chứ thư giãn nỗi gì?

Typhoon nói...

Chú ơi! Còn đoạn cuối :)

anh áp nhẹ mái đầu
hôn môi em nồng thắm
em ơi em có thấy
sóng cuộn ở trong tim....

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Cảm ơn Typhoon đã có sự bổ sung hoàn hão, góp cho buổi hẹn hò bên bờ hồ của đôi tình nhân đủ bài bản hơn. Tuy nhiên, theo chú, nên dừng lại ở chỗ nên dừng( phàm) cái gì thiếu thiếu, cái gì đột ngột ngắt ngang sẽ gây nên cảm giác vang xa hơn. Chúc bạn vẫn luôn yêu đời và luôn gặp mai mắn