Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

ĐỒ CỔ HAY ĐỒ CŨ






Một con hàng mới săn được về. Đã quá! Nó là Cửu long tranh châu, biểu hiện cho sự sung túc ...Không phải rồi, đây là bức Rồng chầu, biểu hiện cho uy quyền… quyền lực

LẠC XUỐNG ÂM PHỦ




Đêm qua nằm mơ, thấy bị rơi vào một khoảng không mịt mùng. Đang chới với không biết sẽ ra sao, bổng dưng có cảm giác như bị ai nâng đỡ, chặn lại... Mừng hú vía, chưa kịp nói lời cảm ơn thì bị hai gả mình người, mặt ngựa nạt
- Từ nguồn nào tới?
- Dạ! ... Dạ nguồn là sao à?
- Ngưồn là mi đi xuống đây từ nhà riêng ? trạm xá xã. ? Trung tâm y tế huyện? Bệnh viện tỉnh ? bệnh viện khu vực ? hay Trung ương ?
- Dạ, em xuất hành từ nhà riêng.
- Hừm! Nhà riêng mà không mang theo đồ đạc gì hết vậy ! Có Giấy giới thiệu không ?
Tên mặt ngựa thứ hai nói nhỏ :- Làm gì có giấy tờ ! Qua cầu Nại Hà thì những thứ đó đâu còn...nữa.. !
- Ừ...ừ quên mất, tại thói quen như hồi còn trên dương thế... xin lỗi....xin lỗi..
- Thế ! mi thuộc thành phần nào ?
- Dạ ??? hỏng hiểu
- Vậy mà cũng không biết... dân hay cán bộ Nhà nước
- Dạ ! trên giấy tờ, tôi ăn lương của nhà nước
- Lộn xộn quá ! khi thì xưng em, khi thì xưng tôi (Khoản nầy, lát nữa tôi tính sổ với anh sau...)
- Thế, ngoài giấy tờ thì anh ăn ở đâu ?
- Dạ... dạ, khoảng nầy.... khó nói ...
- Hứ ! gì mà khó, nói ngay...
- Dạ, em ăn từ nhiều nguồn
- Vậy sao ? nói cho rõ nghe coi..
- Lương nhà nước đâu có đủ sống, thành ra em phải bươi chảy bằng nhiều nghề... nghề nào có thu nhập chính đáng là em làm...
- Cũng được...ừ...ừ
Thấy gương mặt ngựa của hai gả kia tỏ ra thông cảm và giọng quát nạt có vẻ êm dịu hơn, tui bèn thắc mắc:
- Dạ, hai xếp điều tra lý lịch quá kỹ như vậy để làm chi..?
- Hỏi gì mậy! Tra cẩn thận để xếp chỗ ăn- ở cho mầy chứ gì...
- ??? Ủa! Nhận chỗ ở cũng phụ thuộc vào hoàn cảnh xuất thân nữa à ?
- Vậy chứ sao! Nè! Nhìn kia.... Chỗ dãy nhà lá ọp ẹp đó là dành cho đám thứ dân “ trớt quớt”.. Còn chỗ dãy nhà cấp bốn có cửa màu xanh đó là dành cho cán bộ “phàm phàm”... Còn cái dãy lầu 3 tầng màu tím đó là dành cho các đại gia thuộc hàng VIP
- Bi giờ, mầy sẽ được xếp vào dãy nhà cấp 4 đó...Thôi đi nhanh để tới đó còn kịp làm thủ tục.
- Không! Tui không đi...
- Há ! thằng nầy ngon a! Tại sao không đi...
- Đối với tôi, hễ đến những chỗ nghỉ mới như thế nầy, thông thường thì có người ra đón. Ở những khu nghỉ dưỡng thì hay có xe điện đưa vào đến tận cửa thang máy... Tự đi như thế nầy, tui không quen...
Hai tên mặt ngựa lui ra xì xầm một lát rồi quay vào với bộ mặt tươi như tép mới đổ nò...
- Dạ! Xin lỗi, chúng tôi nhầm lẩn, đại gia phải ở khu vực VIP mới phải... Xin mời! Dạ để chúng em cho xe diện ra đón....
Hú vía! Mai quá,Thật ra mình chỉ là anh giáo quèn không có chức vụ gì hết. Nếu không nhạy bén “ xử lý tình huống” thì chắc phải ở bên trong dãy nhà lá tồi tàn kia rồi..
Cho hay, ở đâu cũng vậy... chỉ dân đen con đỏ là khổ và thiệt thòi nhiều nhất.




Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

TỬNG TỬNG GẶP NHAU

Anh bạn già của tôi có nhiều chuyện để nói. Nhiều người, đôi lần tiếp xúc với Anh, gặp phải tính quên quên/nhớ nhớ của bạn hay than phiền anh hơi bị “tửng”. Mà thật vậy, chuyện cấu tạo của cái máy tính, dù hỏng hóc một chi tiết rất nhỏ Anh vẫn luôn nhớ và tìm ra nguyên nhân rất nhanh, còn chuyện xã hội thì chịu. Anh biết hết đấy chứ! Có điều, biết làm gì cho nặng đầu…cho tràn bộ nhớ bởi cái đầu bé nhỏ luôn bị tra tấn bởi nhiều nguồn… Cứ đành giả bộ ngu ngơ … “tửng tửng” cho qua chuyện…Gần đây, Anh nói với tôi ” Trao cho người ta một đóa hoa hồng (dù đó là một nụ hồng chỉ còn một cánh- như tôi thường dùng ) vẫn tốt hơn bao nhiêu ngàn lần là làm cho người ta rơi một giọt máu”
Ái cha! Cái ý tưởng nầy nặng đầu đây?... Anh không chịu chấp nhận một sự ngượng ép nào cả. Tôn trọng sự thật. Thậm chí, có lúc tưởng như Anh quá máy móc, quá “sách vở” và cứ thế ung dung mà tiến… Gặp phải cái “ lắc léo” trong cuộc đời, Anh chỉ trả đủa bằng những nụ cười “ No four”( No: Không, Vô/ Four: Bốn,Tư; Không bốn = Vô tư) và cho qua tất cả…
Gần đây, Anh giật mình vì thấy tôi đòi hoài mà vẫn im hơi lặng tiếng bởi khi viết:
Hoang mang bơi giữa phàm trần
Trăm bờ ảo vọng nghìn tầng quạnh hiu
Tôi đòi 50% tiếp theo, Anh bảo, bi giờ mà viết tiếp, chẳng khác nào lấy keo dán sắt, dán cái bông khô năm trước với cành cây tươi năm nay...? Anh chịu và xin lỗi thiệt tình...Không làm được...
Tôi cũng vậy, có lần tiễn một cô bạn đồng nghiệp khó tính, sống độc thân 46 năm đi lấy chồng. Sau khi nói dông dài về chuyện con bướm vàng bị ” đột tử” bên bờ mù u, tôi xuống giọng:
Chợt nghe lá thức mùa thu
Dạo đầu những khúc tình ru muộn màng
...
Nhiều người cố tra tôi – Còn 50% ở phần đầu thì sao? Tôi đành chịu...
- Không thể ép cho ra được... Cái đầu tôi cũng bị ” tửng tửng” thì biết làm sao bi giờ?
Lâu quá, không thấy cái đầu ”tửng tửng” ghé qua, bổng dưng thấy nhớ...

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

CHẢY ĐI SÔNG ƠI

Đêm qua mơ được trở về với dòng sông tuổi thơ. Chợt nhớ, tôi có một Anh bạn lớn lên bên dòng sông và hằn sâu trong ký ức những kỹ niệm về con đò- dòng sông. Bạn lớn lên, chứng kiến sự đổi thay theo lộ trình đô thị hóa bổng dưng sợ mất hết nên ghi lại những cảnh cũ, người xưa…con sông của Anh bạn tôi bên bờ Nam là một vùng quê yên tỉnh, sống nép mình dưới tàn cây xanh mướt, mỗi ngày, chắt mót cho người Bờ Bắc, TX Bến Tre, nay là Thành phố BT từ tàu lá chuối khô đến mọi thứ hoa trái trong vườn. Hằng ngày, muốn đi học phải sang bên kia bờ Bắc. Thế là phải qua sông, phải dũng cảm rèn luyện cảm giác mạnh mỗi khi con Đò ngang khẳm lé đé và bị Ông chủ đò mắng như tát nước…



Đấy!
Kỹ niệm không là gì
Khi lòng ta chối bỏ
Kỹ niệm là tất cả
Khi lòng ta cố quên
- Tại sao là cố quên?... ? ... càng cố quên thì lại càng nhớ hơn... cho nên nó là ... ‘’tất cả’’
Mỗi người trong tim, ai cũng có một dòng sông để thương nhớ. Sông, với tôi là nguồn sống, là những chuyến đi về mang đầy vị ngọt của quê nhà. Con sông phía trên Rạch Gầm Xoài mút, phía dưới Cù lao Năm thôn của tổng đốc Trần Bá Lộc mà sau nầy người ta gọi là Cồn Ngũ Hiệp. Bờ Bắc là quê Ngoại, bờ Nam là quê Nội. Lúc còn nhỏ, tôi hay bỏ những cuộc chơi để chạy riết ra mé sông nhìn những chiếc tàu xăng to đùng chạy về phía Nam Vang rồi lấy đất sét, tưởng tượng nắn lại những chiếc tàu ấy... tới những chi tiết không nhớ nổi nữa, mặt buồn hiu... thế là bỏ... Vậy đó, tuổi nhỏ ham chơi nhưng cũng chóng chán là vậy.
Lớn lên một chút, được cho đi tắm sông ? Hình như cũng chẳng có ai ra lệnh cho được đi tắm sông cả... chỉ biết tắm hoài không thấy bị đòn là chắc được cho phép rồi đó. Tắm hết biết! từ trưa tới xế với các trò chơi dưới nước cùng mấy đứa trong xóm. Về tới nhà với con mắt đỏ hoe, thế là bị đòn đã đít. Hứa đủ thứ, nhưng bữa sau lại tái phạm y chang...
Lớn một chút nữa, được cho đi dỡ chà với Dượng Hai. Mới đầu ngồi trên xuồng, lần lần cũng bị sai lội xuống nước... Trời lập đông của tháng Chạp lạnh cóng, nhìn xung quanh toàn là nước, lại ở khoảng giữa sông Cái, khúc chót Ngũ Hiệp, một phần sợ .. đủ thứ... vậy mà lần cũng quen để sau nầy trong vốn sống có thêm cái nghề dỡ chà giữa sông Cái...
Sau nầy, nhà ở hai bên bờ Nam- Bắc, chuyện đi về như cơm bữa. Có lúc, từ bờ Nam đi về tới nhà khoảng 2 giờ sáng, nghe lộp cộp dưới bến, Bà Già bưng đèn ra cho thấy đường đi lên kèm theo đó là những lời quở trách. Nghĩ lại hồi nhỏ gan thiệt. Con sông rộng hơn 2 cây số chớ ít gì. Vậy mà muốn đi là đi, gặp lúc trời giông Nam sóng lớn, xuồng trôi xuống gần 2 cây số nữa, phải núp trong các vịnh bơi lần lần lên về tới nhà gần sáng, bị chữi là đáng đời...

Bây giờ, mỗi khi đi ngang cầu Rạch Miễu, nhìn về phía thượng nguồn bổng thấy nao lòng và nhớ quá. Ở một nơi phía trên đó, có cái bến xuồng nhỏ đã cho tôi một chỗ đi về, có cây Săng máu để tôi trèo lên, nhảy xuống mỗi lần ra tắm, có những con đường tắt ngoằn ngoèo chạy ra mé sông gần nhất để coi tàu xăng chạy xịt khói...
Nhớ quá, càng cố quên lại càng nhớ... Ôi chùm khế ngọt ngào của tôi.





Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

NGOẢNH LẠI

Sông trôi, thời gian trôi, cuộc đời trôi…thắm thoát mà đã hơn 4 tháng kể từ ngày biết được bản án tử cho đời mình. Như vậy là đã quá thời gian thi hành án hơn 1 tháng. Vẫn những cơn đau nhức, vẫn một cái nhìn không bao giờ chán cuộc sống nầy và trên hết vẫn là 1 cái đầu minh mẩn…
Hai ngày trước, TT ghé thăm…văng vẳng đâu đây tiếng “Đò ơi“ tha thiết. Lần nầy, hắn có vẻ mệt mõi bởi những chuyện sự vụ, chuyển kiểm định… Tiếc, tiếc cho một nhân chứng sống về quá trình lớn lên từng bước của một Ngành GD huyện bi giờ phải lui về một góc” Sân trâu” làm Tư lịnh một đơn vị… Đò ơi…( Thèm lắm được nghe tiếng “đò ơi” 1 lần nữa của TT)
Sáng nay, 2 lớp HT tổng kết, không có mình? Ngộ nhỉ? Không sao! Rồi thì cũng xong thôi… "laissez passer "mà !