Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Một chút xíu..


Mấy hôm nay bù đầu trong công việc. Mà lạ thật, sao con người thích làm khổ nhau thế?.. Còn không bao nhiêu ngày nữa là hết năm. Hết theo cách nghĩ và cảm của người Việt. Đúng là ... mọi việc đều chao nghiêng vào những này năm cùng tháng tận nầy…
Buổi sáng, đến trường trả lại cái phong bì 500 ngàn cho một cô giáo đại gia đi học mà muốn tranh thủ… Họ nghĩ sao nhỉ?- Mình làm thế có “ hỏng giống ai không ? Tự nhiên, sao mình thấy lòng nhẹ tênh, không vướng bận vì vừa trút bõ một cái gì đó …( khoái thiệt dù mình cũng đang no money)… Còn bao nhiêu người quanh mình sắm một cái tết không đến 500 ngàn ? … lại là cung buồn trên nền nhạc Slow nữa…
....Giã từ năm cũ bâng khuâng..
…( Không nghe Xuân đến như Tố Hữu nói ) mà lại nghe:.
.” Ngọn gió đến từ ngàn lau lách ấy
Thổi qua rồi hoa lá vẫn còn rung…
Hy vọng một ngày mới bình yên…..

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008

Nhịp thời gian

Nhịp đàn, nhịp đời, nhịp lịch sử, mỗi nhịp đều có giới hạn thời gian nhất định. Lỡ một nhịp đàn, không sao! Chờ đến lúc vào điệp khúc là theo kịp ngay. Ai đã từng lỡ một nhịp đời rồi mới cảm nhận hết những dư vị của sự hoài tiếc….” Phải chi hôm đó ngoài trời không mưa, phải chi hôm đó đừng đưa em về….”Lỡ một nhịp lịch sử,Ừ nhỉ! Đất nước mình đã từng có nhiều lần lỡ nhịp đấy chứ? Tiếng súng Tây tại Đà Nẳng năm 1858 mở đầu cho sự lỡ nhịp dài đăng đẳng. Bây giờ, ta ngồi đây trách cứ người xưa, 20 năm sau, con cháu ta có ngồi oán trách ta không?...Anh thợ cày phải làm việc với cái máy tính!xót quá! Lỡ nhiều nhịp là cái chắc…

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2008

Đồng hồ đo thời gian đã bắt đầu tính ngược

Còn không bao nhiêu ngày nữa là TẾT. Một tiếng tết khô khan buông vần trắc lạnh lùng và vô cảm. Tại sao người xưa dân dã không dùng từ nào khác đi với sắc thái biểu cảm nồng nàn hơn nhỉ …?
Têt là cơ hội của những con người cơ hội, là dịp để người ta mua bán, mua và bán cả những giá trị cao nhất mà tiền nhân đã góp công gìn giữ: nhân phẩm, lòng tự trọng, sự thay trắng đổi đen, địa vị xã hội, chỗ đứng, chỗ ngồi….Có thể nói đây là dịp để cho những con người có chút mai mắn làm ‘’luật’’ với chính nơi ban cho sự mai mắn đó….Những khuôn mặt tích đầy mỡ với nụ cười đắc chí và dáng vẻ tất bật, xum xuê…
Tết không phải là niềm mong đợi của những con người bất hạnh và nghèo khó. Tết đến, bao nỗi lo toan, bao nhiêu việc phải làm mà khả năng thì có hạn. Những đêm dài thức trắng, hàng loạt tiếng thở dài, bao nhiêu ánh mắt ngây dại đăm chiêu suy nghĩ để tất cả đều mong mõi cho một điều duy nhất “ những ngày tết hãy qua mau cho rồi !”…
Hình ảnh một người mẹ trẻ, tay nắm lấy 2 đứa con nhỏ trong dáng vẻ tiều tụy, đứng thật lâu trước một quầy hàng sau khi đã làm hết các phép toán trong đầu vàomột buổi chiều 30 tết. Thật đau quá khi người mẹ vụt tỉnh và hối thúc các con đi nhanh ra khỏi chợ. Những ánh mắt trẻ thơ ngoái đầu nhìn theo trong sự tiếc nuối khi chân thì vẫn bước theo mẹ, chúng bị lôi “xềnh xệch”…Chúng nó thơ ngây quá, tội nghiệp quá. Thật bất công khi cũng bằng với lứa tuổi ấy, có những đứa trẻ được Ba mẹ dỗ dành, nài ép, cung phụng đến mức lố bịch không chịu nổi.
Đồng hồ đo thời gian đã bắt đầu tính ngược. Một chút lắng lòng. Mong sao, tết nầy sẽ bớt đi những con người không có tết. Những tiếng võng kẻo cà kẻo kẹt sẽ không kêu mãi suốt đêm trong những căn nhà hiu quạnh, những đóm lữa đỏ rực của thuốc lá, những âm thanh biếng lười uễ oãi do trở mình thao thức bởi vì nghèo…
Không dám mong những bữa tiệc thừa mứa sẽ ít đi, rượu bớt đổ, người bớt ‘’long cổ hội’’ do dùng không nổi mà bị ép ( Tết mà !). Chỉ mong- chỉ mong ( Mong gì cũng không biết) con người nên nhìn nhau bằng ánh mắt thương cảm hơn.
Người ta nhận nhau qua từng ánh mắt
Hờn giận nhau cũng qua từng ánh mắt
Mắt trao cho nhau niềm tin nhắn gởi,
Nối những chiếc cầu gãy nhịp yêu thương
….
N.T.P

Nhớ lại khúc bi ca của một thời gian khó

Những năm 80 ấy, hình ảnh của người Thầy,của nhà trường hình như giống:

Thầy giáo, tháo giầy, xé giáo án, dán áo ( gián- theo phát âm Nam bộ)
Nhà trường, nhường trà,......( cái gì nữa??- ai đó xin chỉ cho-quên mất rồi)

Ở trường về...

- Buồn( cũng không hẳn là vậy!) chợt nhớ câu đối mà mình sử dụng năm 86 với các Anh Chị HT ở 1 lớp tại BĐ, cũng vào những ngày cuối năm như bây giờ:
“ Giấy trắng, phấn trắng, cuộc đời trắng
Bảng đen, mực đen, số phận đen”
Có chút gì nao nao, chút gì man mác….
Thôi thì,
Những dòng sông trôi đi, cuộc sống rất còn dài
Cơn gió cũ qua rồi đời vẫn mát
Mỗi góc phố một khoảng trời xanh ngắt
Lại đưa ta về trong mắt của tình yêu...

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Lại một dấu lặng tiếp theo

Sáng nay, lại chuyện lấp chỗ trống của lớp HTMN, các cô đến từ những miền xa, sau một chặng dài vượt phà giang với bụi đường còn vương trên áo...
Vào lớp:Không có người dạy! Lại một dấu lặng buồn trên khuôn nhạc...
Bởi tình dang dỡ nên xinh
Tim say kỹ niệm... chao tình đánh rơi ...
Cám ơn Phượng tím

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2008

Bay đi

Khói bay biết khói về đâu
Người đi chìm khuất từ lâu bóng hình
Ân tình như giấc chiêm bao
Khẻ trông thật nhỏ, chạm vào thấy đau

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008

VÔ THƯỜNG

Tôi đứng lên gọi mưa về muộn
Rủ lòng buồn trong một thoáng thương đau
Hồn đi hoang trong niềm tin vụt mất
Gót nhỏ đau mòn..đỗ dốc tương lai

Dấu chấm hỏi

Dấu hỏi gục đầu như dáng vẻ tự nhiên
Bao lời đáp, hãy đang chờ phía trước
Hỏi cuộc đời hay hỏi cả hư không
Bao cách sống như muôn ngàn cách sống?

Dấu hỏi cựa mình ngọa nguậy lung linh
Xô mọi thứ phải lao về phía trước
Dẫu lời đáp không bao giờ có được
Cứ trôi đi như con nước xuôi dòng

Dấu chấm hỏi như một sự hiện hình
Cái được- mất của đời người dong ruỗi
Viết thì thành tên, chưa viết là không
Nối tiếp liền kề như suối về sông…

Hỏi có không trong sự sống vĩnh hằng
Niềm hạnh phúc lạc loài, yêu để sống
Cái chớp mắt tin nhau bình thường quá
Cần thiết dường nào, xin hãy trao nhau

CÁI BÓNG

Cái bóng đỗ dài theo mỗi bước chân
Như báo hiệu trong cuộc đời-Mình có mặt
Cái bóng nguyên hình xiêu vẹo, lung linh
Lúc ẩn hiện, khi chìm khuất
Bóng nhận ra ta hay ta nhìn ra bóng?
Rượt đuổi nhau hoài như có như không
Khi thấy bóng ta lần ra ánh sáng
Chút cảm hòai từ cuộc sống tin yêu
Bóng xa rồi ta cảm thấy cô liêu
Bóng là ta ? hay ta là chiếc bóng ?

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2008

Những góc khuất của nghề giáo

……
Rồi mai đây các em còn có nhớ
Hay quên đi như bụi phấn ngày xưa
Có một thời, giọng Thầy vang ở đó
Còn gì không hay một âm thừa..

Thôi bõ đó từng giờ chơi giờ học
Tiếng trống ban mai, áo trắng ngập ngừng
Lối cát buồn chợt nức nỡ buân khuân
Thầy cúi xuống, nghe lòng mình nặng trĩu!

MỘT BÀI”VỀ TRƯỜNG CŨ” CỦA ANH NGUYỄN SĨ ĐẠI
Mùa hạ đã dậy rồi trời xưa náo nức
Tôi trở về trường cũ tiếng ve sôi
Chào bàn ghế, bảng đen, cửa sổ
Tôi bé bỏng đây mà có nhận được ra tôi?

Bài học nằm lòng như than lữa Thầy ơi…
Chúng con đã thuộc đâu mà tóc Thầy bạc hết
Nếu biết thời gian và cuộc đời là khe khắc
Chắc vở học trò không nở trắng từng trang
Nếu biết bạn bè(giờ), đứa đầu non cuối bể
Biết tìm đâu cái thời trong trẻo ấy
Để ôm ghì ánh mắt mà hôn
Đây, tim còn ép một cánh tigôn
Đường xưa cũ, nhà cao tầng đã mọc
Ta giấu mãi lòng ta trong e ấp
Lối đi về, kỹ niệm hóa ngùi thương
Xin cho tôi một lần về lại bến Thanh lương
Hồn tôi đó, một trời hoa phượng cháy
Câu thơ viết biết có thành gió thổi
Trên vạn nẻo đường tôi tìm lại dấu chân xưa...
NGUYỄN SĨ ĐẠI

“ Tâm sự cô giáo bõ trường “
Phiên chợ chiều
Trên gói giấy hàng khô
Em chợt gặp lại điểm mình cho
Vở cũ
Màu mực đỏ
Phai buồn theo năm tháng
Rưng lòng nỗi nhớ trường xưa
..
Luống tưởng lòng sao gặp phải song thưa
Cơn bão giấu bên ngòai
Dăm gạo trắng
Áo cơm, thổi lật đùa trang giáo án
Buổi điểm danh sáng mai ; vắng mặt cô rồi!
..
Giông bão đời
Đâu sá cánh chim trôi
Lót lại ổ cho tuổi vàng
Đã muộn
Trên bục giảng, em là người cho điểm
Lao vào đời
Gặp điểm kém đời cho!


Xao xác chợ chiều
Tựa thước đập bàn khô
Dãy sạp bán kê đều như lớp học
Gặp lại điểm mười em bật khóc!
Tiếc ngày lót ổ..
Tuổi vàng xưa
Hà Nguyên Ngữ

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

CHỜ

Cái khoảnh khắc TÌM –CHỜ
Cái khoảng khắc ĐỢI –MONG
Như dòng sông
Lần qua từng bến đỗ
Như nỗi khổ
Năm tháng cứ vơi đầy
Như hàng cây
Phơi mình trong nắng gió
Như nỗi khó
Của năm tháng xa nhà
Ta về nhủ khúc tình ca
Sao nghe trong mắt xót xa nỗi niềm
Đi vào cõi mộng trong đêm
Mênh mông vọng tưởng.. ru êm giấc nồng

KHÔNG ĐỀ

Rong rêu một kiếp phiêu bồng
Gót chân đã bám bụi hồng lãng du
Chợt nghe lá thức chiều thu
Dạo đầu những khúc tình ru muộn màng

THỰC TẾ

Qua rồi những ước mơ xa
Bước ra cuối ngõ nhận ra đã già
Mãi quen hát khúc tình ca
Thì ra có chuyện không xa-không gần

Nước mắt chảy vào trong cho nỗi đau dịu ngọt

….Nỗi đau chỉ đọng lại lâu nhất nơi khóe mắt của người phụ nữ

ÁNH MẮT
Người ta nhận ra nhau qua từng ánh mắt
Hờn giận nhau cũng qua từng ánh mắt
Mắt trao cho nhau niềm tin nhắn gởi
Nối những chiếc cầu gãy nhịp yêu thương

Dấu lặng buồn trên khuôn nhạc

Cả ngày phải căng đầu ra để hoàn chỉnh vô vàn những thứ lộn xộn. Phải chăng mình quá cầu toàn ? Xung quanh là những phiền muộn….

Cõi nhân gian nầy, ai là kẻ mộng du?
Khi được-mất không còn là khao khát
Đối diện mình với cảm giác bơ vơ
Ta gục ngã bên bờ kênh mộng tưởng
..........
Khi con người không còn tin vào những cái dễ tin nhất thì
Màu phù sa thóang buồn trăng quê mẹ
Chim quê hương mõi cánh đỗ lưng trời
Hồn đi hoang trong niềm tin vụt mất
Gót nhỏ đau mòn đổ dốc tương lai

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2008

cam giac thoang qua

Con đi Cần Thơ nộp hồ sơ dự thi cao học về. Có chút gì đó thương con quá. Mình có ép nó quá không?- Phải cố lên thôi con ạ! Cuộc đời nầy nghiệt ngã lắm! Bây giờ còn có Ba, còn những lo toan có thể làm được. Cuộc đời Ba đã quá nhiều khổ cực và gian truân. Ba không muốn con phải lặp lại những bước chân mà Ba đã đi qua. Con của Ba cần phải có nghị lực và ý chí. Đừng để mang tiếng là HÈN
Nhớ cho Ba :
- Không có gì nghèo bằng không có tiền
- Không có gì hèn bằng không có chí

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2008

PHÍA TRƯỚC

Đời người
Như một mũi tên
Lao vào cái đích
Có mũi tên
Trúng đích
Nhẹ nhàng
Vừa khít
Có mũi tên
Không bao giờ
Trung đích
Chợt thì thầm
Thì thầm
Quá ít!Quá ít !
Khoảng thời gian
Cho một đời người
Về tới ĐÍCH

ngộ

Bấy lâu trốn bóng trốn người
Trốn câu môi gởi trốn lời mắt đưa
Lòng ta thiêm thiếp tình xưa
Hôm nay bất chợt thương trưa nhớ chiều
Bắt tay có nhận chi nhiều
Buông tay cành rớt, tiêu điều lá bay