Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

XA!


Một thói quen, nói đúng hơn là cơn nghiện: Nóng quá, không ngủ được thế là lấy xe về Mỹ Tho? Căn bệnh nầy khởi phát từ khi chiếc cầu Rạnh Miểu liền nối hai bờ Nam với Bắc. Cảm giác tìm lại những dấu chân xưa khi chầm chậm chạy qua những con đường quen thuộc của hơn 35 năm về trước. Đi vào những con hẽm vắng tanh, không một bóng người: Chỗ nầy, ngày xưa ta giăng mùng ngủ trong những đên đi gác, chỗ nầy có cô hàng cà phê với cái răng khểnh.. chỗ nầy! chỗ nầy… Trước cổng trường, đứng thật lâu nhìn hàng chữ Nguyễn Đình Chiểu mà như không nhìn. Thật ra, giữa đêm khuya, canh vắng, đâu thể nào gợi tả được không gian của những buổi chờ đến giờ vào lớp của ngày nào. Sân vận động ngày đó giờ là Nhà Văn hóa Thiếu nhi… mất hết rồi những trò nghịch phá của tuồi học trò…Về ngôi trường mình học “ nhảy”, muốn hỏi xin chủ nhà trước cổng trường để vào nhắc ghế ngồi ở hàng hiên sống lại cảm giác những ngày bỏ học ngồi cả buổi tại đây. Tất cả chỉ là lặng im…Tìm một chỗ uống cà phê bên bờ giếng nước lớn. Cố gắng lắng nghe và hình dung cảnh những chiếc trực thăng cứu thương chở xác lính đi – về. Hết. Đâu mất hết rồi, ngay cản cái tên những con đường…! Có chăng chỉ là hoài niệm. Níu kéo và hồi ức quá khứ là biểu hiện của tuổi già. Có già đâu? Có lẻ đây là dấu hiệu dự cảm cho quỹ thời gian của đời mình không còn nhiều nữa. Sáng mai, ta vẫn là một con ong ngỗ ngược. Con ong thợ lười biếng và hay làm việc khác người. Không sao! Vẫn có thể chấp nhận được vì mình vẫn còn làm việc với tư cách là con ong thợ… XA! Bây giờ mọi thứ đều đã xa…Ta cũng xa và điều mong đợi cũng xa…….


Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

VẦN BẰNG KHÔNG CÓ CHỖ GIEO


Đời cần một cơn gió
Để cuốn mọi thứ đi
Đời cần tiếng chim ri
Làm xao lòng lữ khách
Sau mỗi lần tự bạch
Thay dấu thánh thường ngày
Là giây phút lặng im
Nghe tim thì thầm nói
Đời bổng dưng bốc khói
Đòi có cuộc chia ly
Đời ngoảnh mặt quay đi
Nhân gian quỳ sụp xuống
Đời có khi luống cuống
Xao xác mắt trẻ thơ
Đời tạo cảnh bơ vơ
Cho thi nhân được sống
Đời cần một khoảng trống
Để hoài niệm vô thường
Trong tất cả con đường
Hỏi lối nào về tới?

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

TUYỂN DỤNG”NHẠC TRƯỞNG”


Soạn một lúc 04 đề thi cho các lớp quản lý… Gọt từng con chữ theo nội dung của các yêu cầu sao thấy nhiều khoảng trống quá? Sách vỡ nói một đường và những điều trong thực tế thì còn xa… Nhiều quan điểm, quan niệm có giấy chứng sinh đàng hoàng mà không có giấy khai tử? Nó lộng hành vô chừng, muốn vận dụng sao thì tùy… Có lẻ những người đang làm công việc adminatrations đang bận trăm công ngàn việc, không có thời gian dạy dỗ những đức con tinh thần do mình sinh ra ? Khổ thiệt!

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Ru ta ngậm ngùi




Ru ta ngậm ngùi
Trịnh Công Sơn, 1970-71

Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên

Khi tình đã vội quên
Tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên
Con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông
Tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm

Có đường phố nào vui
Cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay
Trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai

Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây

Mỗi khi bắt đầu khởi động máy, tôi thường kiểm tra xem Cao Thọai Châu hôm nay nghĩ và nói gì? Tôi luôn dành một sự im lặng bên điếu thuốc và một cái hít thật sâu để từ từ đếm từng con chữ của Anh. Sự im lặng thay cho lời muốn nói cũng là một cách chia xẽ… Có một ông bạn nặc danh nào đó thắc mắc tại sao blog bạn nhiều để bên cạnh mà thơ CTC không thấy ai bình phẩm gì?? Nhắn với Anh bạn gì đó nên ví mình như con sông và hãy nghe sông nói:
Còn bao nhiêu điều (sông) chưa nói ra
Nhưng mặt nước làm sao nói được
Đời êm ả, nên xuồng thôi lắc
Vững tay dầm, sóng vỗ thành thơ


Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010


Nóng quá, không tài nào ngủ được. Thèm những ngọn gió rao rao, để cho lòng thêm đau, dạ thêm đớn. Thèm những ngọn gió re re để cho lòng thêm se, dạ thêm thắt ….Ừ nhỉ! Ngọn gió đi từ đâu tới? Không ai biết gió đã đi qua những vùng, miền nào? Gió đi, gió mang theo những hơi hướng của từng vùng. Trong gió, có vị mặn của muối biển, có cái khô hanh của những con giồng cát nắng cháy, có cả mùi thơm của trái chín trong vườn. Gió làm dịu cái nóng nực của những ngày thiếu nước, cũng có khi gió giận, gió không vừa lòng làm lật tung tất cả…. Gió đến, rồi lại đi… Cứ thế, cơn gió khác lại tới …
Tìm làm sao được ngọn gió mát năm nào?
Để rồi chợt nhớ,
Cơn gió cũ qua rồi đời vẫn mát
Mỗi góc phố một khoảng trời xanh ngắt
Lại đưa ta về trong mắt của tình yêu