Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

VẦN BẰNG KHÔNG CÓ CHỖ GIEO


Đời cần một cơn gió
Để cuốn mọi thứ đi
Đời cần tiếng chim ri
Làm xao lòng lữ khách
Sau mỗi lần tự bạch
Thay dấu thánh thường ngày
Là giây phút lặng im
Nghe tim thì thầm nói
Đời bổng dưng bốc khói
Đòi có cuộc chia ly
Đời ngoảnh mặt quay đi
Nhân gian quỳ sụp xuống
Đời có khi luống cuống
Xao xác mắt trẻ thơ
Đời tạo cảnh bơ vơ
Cho thi nhân được sống
Đời cần một khoảng trống
Để hoài niệm vô thường
Trong tất cả con đường
Hỏi lối nào về tới?

1 nhận xét:

thocolua nói...

Bài thơ quá hay ,tiếc rằng hay quên,dù đọc đi đọc lại mãi-/-