Ru ta ngậm ngùi
Trịnh Công Sơn, 1970-71
Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên
Trịnh Công Sơn, 1970-71
Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên
Khi tình đã vội quên
Tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên
Con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông
Tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông
Xin chờ những rạng đông
Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm
Có đường phố nào vui
Cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay
Trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai
Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây
Mỗi khi bắt đầu khởi động máy, tôi thường kiểm tra xem Cao Thọai Châu hôm nay nghĩ và nói gì? Tôi luôn dành một sự im lặng bên điếu thuốc và một cái hít thật sâu để từ từ đếm từng con chữ của Anh. Sự im lặng thay cho lời muốn nói cũng là một cách chia xẽ… Có một ông bạn nặc danh nào đó thắc mắc tại sao blog bạn nhiều để bên cạnh mà thơ CTC không thấy ai bình phẩm gì?? Nhắn với Anh bạn gì đó nên ví mình như con sông và hãy nghe sông nói:
Còn bao nhiêu điều (sông) chưa nói ra
Nhưng mặt nước làm sao nói được
Đời êm ả, nên xuồng thôi lắc
Vững tay dầm, sóng vỗ thành thơ …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét