Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

XA!


Một thói quen, nói đúng hơn là cơn nghiện: Nóng quá, không ngủ được thế là lấy xe về Mỹ Tho? Căn bệnh nầy khởi phát từ khi chiếc cầu Rạnh Miểu liền nối hai bờ Nam với Bắc. Cảm giác tìm lại những dấu chân xưa khi chầm chậm chạy qua những con đường quen thuộc của hơn 35 năm về trước. Đi vào những con hẽm vắng tanh, không một bóng người: Chỗ nầy, ngày xưa ta giăng mùng ngủ trong những đên đi gác, chỗ nầy có cô hàng cà phê với cái răng khểnh.. chỗ nầy! chỗ nầy… Trước cổng trường, đứng thật lâu nhìn hàng chữ Nguyễn Đình Chiểu mà như không nhìn. Thật ra, giữa đêm khuya, canh vắng, đâu thể nào gợi tả được không gian của những buổi chờ đến giờ vào lớp của ngày nào. Sân vận động ngày đó giờ là Nhà Văn hóa Thiếu nhi… mất hết rồi những trò nghịch phá của tuồi học trò…Về ngôi trường mình học “ nhảy”, muốn hỏi xin chủ nhà trước cổng trường để vào nhắc ghế ngồi ở hàng hiên sống lại cảm giác những ngày bỏ học ngồi cả buổi tại đây. Tất cả chỉ là lặng im…Tìm một chỗ uống cà phê bên bờ giếng nước lớn. Cố gắng lắng nghe và hình dung cảnh những chiếc trực thăng cứu thương chở xác lính đi – về. Hết. Đâu mất hết rồi, ngay cản cái tên những con đường…! Có chăng chỉ là hoài niệm. Níu kéo và hồi ức quá khứ là biểu hiện của tuổi già. Có già đâu? Có lẻ đây là dấu hiệu dự cảm cho quỹ thời gian của đời mình không còn nhiều nữa. Sáng mai, ta vẫn là một con ong ngỗ ngược. Con ong thợ lười biếng và hay làm việc khác người. Không sao! Vẫn có thể chấp nhận được vì mình vẫn còn làm việc với tư cách là con ong thợ… XA! Bây giờ mọi thứ đều đã xa…Ta cũng xa và điều mong đợi cũng xa…….


2 nhận xét:

Cao Thoại Châu nói...

Tưởng là gì ghê gớm lắm, té ra nổi máu giang hồ mà chỉ lên tới Mỹ Tho thì ...xòang quá! Sau Mỹ Tho còn là Tân An nữa mà sợ...hớt xăng hổng dám ơồ thêm ga!CTC

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Tội nghiệp em quá Anh cả ơi! Không lên được TA, không ngồi đối diện con người sương khói với mái tóc bồng bềnh, với cái cười nhiều ngụ ý và dáng vẻ phong trần của ai đó, em tiếc lắm. Sẽ khắc phục sớm thôi. Nhớ nhiều lắm