Sáng nay, trở lại bục giảng sau gần 2 tháng im hơi lặng tiếng. Một đợt tập trung bồi dưỡng mới bắt đầu, hơn 100 con người với vẻ rạng ngời, lạc quan ánh lên từ đôi mắt đã động viên mình rất nhiều…
Bài bản đã có sẳn, nhưng sao mình không bao giờ muốn nói cái gì đã chuẩn bị trước? Nó cũ kỹ quá, sáo mòn quá… Lấy một vị dụ của Châu Đại ca về cách vào bài của một cô giáo nọ giảng dạy bài phân số mà lòng buồn rười rượi ...
Mời cả giảng đường cùng tham gia bàn về một số vấn đề thời sự cho mọi người năng động hơn:
+ Đổi mới? - Chắc chắn rồi, phải đổi mới từ suy nghĩ,nội dung, cho tới phương pháp, từ chuyện dạy dỗ cho đến quản lý. - Có cái mới để mà đổi chưa? Chưa có! Như vậy phải đành phải chấp nhận sử dụng cái cũ thôi…( Buồn 2 phút)
+ Bàn về triết lý giáo dục? -Những chòi giáo dục, những nhà giáo dục thập chí cả những biệt thự giáo dục đang ngồi đây mà khi đề cập đến vấn đề nầy tất cả đều ú - ớ ( Chắc tại vấn đề ít người quan tâm và đưa lên thành chuyện lớn nên mọi người xa lạ với nó ?? Hay tại có chữ triết lý nghe cao xa quá nên không ai buồn nghĩ đến. Làm giáo dục “ăn đong” quen rồi nên mọi người quên hết … ( lại buồn 2 phút nữa)
+ Nhắc lại câu” giáo dục là tự đốt cháy mình để thắp sáng cho người khác “ Nghe sao ngượng quá. Thời đại “ Mì ăn liền”, mọi thứ đều có thể là hàng hóa, chuyện học trường nào, điểm số ra sao cũng có thể trao đổi được, liệu câu nói trên có còn ý nghĩa nữa không ( Lại buồn tí nữa )
Kỳ nầy chắc phải sắp xếp lên TP Ban Mê thuộc để ngồi uống café, nghe bài … em pleiku, má đỏ môi hồng …. mà cảm nhận nỗi buồn muôn thuỡ của dân cao nguyên quá ! ! Giải lao, bước ra khỏi giảng đường, mây trời xám xịt… Chắc sắp mưa nữa đây!
Bài bản đã có sẳn, nhưng sao mình không bao giờ muốn nói cái gì đã chuẩn bị trước? Nó cũ kỹ quá, sáo mòn quá… Lấy một vị dụ của Châu Đại ca về cách vào bài của một cô giáo nọ giảng dạy bài phân số mà lòng buồn rười rượi ...
Mời cả giảng đường cùng tham gia bàn về một số vấn đề thời sự cho mọi người năng động hơn:
+ Đổi mới? - Chắc chắn rồi, phải đổi mới từ suy nghĩ,nội dung, cho tới phương pháp, từ chuyện dạy dỗ cho đến quản lý. - Có cái mới để mà đổi chưa? Chưa có! Như vậy phải đành phải chấp nhận sử dụng cái cũ thôi…( Buồn 2 phút)
+ Bàn về triết lý giáo dục? -Những chòi giáo dục, những nhà giáo dục thập chí cả những biệt thự giáo dục đang ngồi đây mà khi đề cập đến vấn đề nầy tất cả đều ú - ớ ( Chắc tại vấn đề ít người quan tâm và đưa lên thành chuyện lớn nên mọi người xa lạ với nó ?? Hay tại có chữ triết lý nghe cao xa quá nên không ai buồn nghĩ đến. Làm giáo dục “ăn đong” quen rồi nên mọi người quên hết … ( lại buồn 2 phút nữa)
+ Nhắc lại câu” giáo dục là tự đốt cháy mình để thắp sáng cho người khác “ Nghe sao ngượng quá. Thời đại “ Mì ăn liền”, mọi thứ đều có thể là hàng hóa, chuyện học trường nào, điểm số ra sao cũng có thể trao đổi được, liệu câu nói trên có còn ý nghĩa nữa không ( Lại buồn tí nữa )
Kỳ nầy chắc phải sắp xếp lên TP Ban Mê thuộc để ngồi uống café, nghe bài … em pleiku, má đỏ môi hồng …. mà cảm nhận nỗi buồn muôn thuỡ của dân cao nguyên quá ! ! Giải lao, bước ra khỏi giảng đường, mây trời xám xịt… Chắc sắp mưa nữa đây!
1 nhận xét:
E hèm! Chú Phúc này, Chú bị bế tắc rồi! Mà đâu phải một mình chú đâu! Chú thì sửa chữa được cái gì nào? Tôi thì vùng vẩy bưu đầu sứt trán ... rồi tôi ngậm ngùi: Thấy cái xe sẽ đổ mà không làm gì được! Cái bài thơ để trong blog kia lẽ ra phải để dưới bài này mới đúng.
Đăng nhận xét