Tàu dừa làm nắng so le
Nửa trong cũng thẹn, nửa ngoài cũng trơ
Gió đưa cành lá vẩn vơ
Nắng so le ấy cũng là nắng chung
( NGỤY VĂN)
Bổng dưng nhớ lại bài Nắng trưa của Ngụy Văn, đọc từ lúc nào cũng không nhớ…Nhìn vạt nắng so le, nghĩ đến những ngang trái của cuộc đời…cũng đậm nhạt và ngắn dài vô tình hiện ra trước mắt?- Người dễ thương, dễ mến thì vắn số, vội vã đi xa. Kẻ bóc ngắn cắn dài với đầy toan tính thì nhởn nhơ trước mắt?? Cứ cái điệp khúc kêu ca sầu khổ nầy chắc một lúc nào đó nó sẽ trở thành sống sượng, thậm chí có thể là lố bịch trong khi trái đất vẫn quay, mọi vật xung quanh đều xô tới…
Ghé thăm một Anh bạn. Chủ động tìm hiểu chứ Ban không kêu ca gì cả…; Gần như những bất hạnh trên thế giới nầy đều quy tập vào con người Anh: Lấy vợ muộn màng trong nghèo khó. Vợ bệnh hiểm nghèo mất để lại cho Anh một đứa con không ra con, người không ra người. Cháu bị bại não…Anh sống hiền lành và có lòng với bạn bè. Gần đây, Anh bị chủ đất cũ đuổi bởi lẻ Anh có một cái nhà nho nhỏ ở mặt tiền. Thế lực không, tiền bạc không, Anh đành xuôi tay cho số phận. Đúng là “ … nước mắt chảy vào trong cho nỗi đau dịu ngọt”. Thật ra, chỗ Anh ở là của gia đình Bố mẹ Anh trước 75 ( Hình như cũng thuê mướn gì đó?) Bi giờ chủ có thế lực, có giấy tờ ( Từ thời Tây đánh Pháp?) trưng ra và đòi lại… Khốn nạn cho Anh, chẳng biết đi đâu, cũng chẳng có khỏang tiền nào để mà xoay trở cho cuộc di dời; Anh cũng đang mang bệnh hiểm nghèo…
Vậy đó, kẻ ăn không hết, người lần không ra…
Tiếp tôi trong gian nhà rách nát, Anh bước vội ra đường để mua thiếu gói trà đãi khách… Đắng quá! Tôi không giúp gì được cho Anh! Cũng đắng quá …
Lại một dấu lặng buồn trôi trên khuông nhạc…
Nửa trong cũng thẹn, nửa ngoài cũng trơ
Gió đưa cành lá vẩn vơ
Nắng so le ấy cũng là nắng chung
( NGỤY VĂN)
Bổng dưng nhớ lại bài Nắng trưa của Ngụy Văn, đọc từ lúc nào cũng không nhớ…Nhìn vạt nắng so le, nghĩ đến những ngang trái của cuộc đời…cũng đậm nhạt và ngắn dài vô tình hiện ra trước mắt?- Người dễ thương, dễ mến thì vắn số, vội vã đi xa. Kẻ bóc ngắn cắn dài với đầy toan tính thì nhởn nhơ trước mắt?? Cứ cái điệp khúc kêu ca sầu khổ nầy chắc một lúc nào đó nó sẽ trở thành sống sượng, thậm chí có thể là lố bịch trong khi trái đất vẫn quay, mọi vật xung quanh đều xô tới…
Ghé thăm một Anh bạn. Chủ động tìm hiểu chứ Ban không kêu ca gì cả…; Gần như những bất hạnh trên thế giới nầy đều quy tập vào con người Anh: Lấy vợ muộn màng trong nghèo khó. Vợ bệnh hiểm nghèo mất để lại cho Anh một đứa con không ra con, người không ra người. Cháu bị bại não…Anh sống hiền lành và có lòng với bạn bè. Gần đây, Anh bị chủ đất cũ đuổi bởi lẻ Anh có một cái nhà nho nhỏ ở mặt tiền. Thế lực không, tiền bạc không, Anh đành xuôi tay cho số phận. Đúng là “ … nước mắt chảy vào trong cho nỗi đau dịu ngọt”. Thật ra, chỗ Anh ở là của gia đình Bố mẹ Anh trước 75 ( Hình như cũng thuê mướn gì đó?) Bi giờ chủ có thế lực, có giấy tờ ( Từ thời Tây đánh Pháp?) trưng ra và đòi lại… Khốn nạn cho Anh, chẳng biết đi đâu, cũng chẳng có khỏang tiền nào để mà xoay trở cho cuộc di dời; Anh cũng đang mang bệnh hiểm nghèo…
Vậy đó, kẻ ăn không hết, người lần không ra…
Tiếp tôi trong gian nhà rách nát, Anh bước vội ra đường để mua thiếu gói trà đãi khách… Đắng quá! Tôi không giúp gì được cho Anh! Cũng đắng quá …
Lại một dấu lặng buồn trôi trên khuông nhạc…
1 nhận xét:
Gởi địa chỉ cụ thể tới Mái Ấm Bồ Đề đi. Sẽ có người tìm hiểu và nếu có thể sẽ làm được chút gì... Gởi vào hộp mail thytuyet@yahoo.com
Đăng nhận xét